Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

Hồi ký.........

Thời ...Kinh thế !...
Thật ra năm 1973 do anh sáu nhận định thời cuộc mà bảo cha tìm vùng đất để sau này có thể về sống khi đất nước hòa bình. Không biết dun rủi thế nào ông tìm ra rừng lá và dừng chân tại căn cứ 8 thuộc khu Phật giáo mà chính quyền hồi đó đưa dân từ Quy nhơn -Bình định vào. Lúc bấy giờ khi được nghỉ hè mình bị anh sáu "điều"ra ở phụ cha làm vườn, mẹ cũng thỉnh thoảng ra ra về về .Còn nhớ chính quyền tỉnh Bình Tuy bấy giờ có hứa hổ trợ cho mỗi hộ 120 ngàn và 40 tấm tôn để an cư,ai nghe cũng trông đợi dữ lắm! Nhưng hứa hoài mà không cấp, lúc đó ông Thích Ngộ Đạo là người lãnh đạo khu này xúi bà con xuống đường!!! Vui lắm ....buổi sáng hôm ấy tất cả bà con cùng kéo ra quốc lộ chỗ Miếu Cậu khiêng mọi thứ làm lô cốt để cản đường! và còn chuẩn bị sẳn can xăng để "tự thiêu" làm áp lực ,người nhận trách nhiệm này là ông Lâm văn Kỷ!..Khoảng đâu nữa tiếng sau chính quyền Bình Tuy có mặt để giải quyết , bà con la ó rân trời , ông Kỷ thì đem can xăng ra tưới lên mình dọa đốt .Ông Thích Ngộ Đạo ra gặp và nói chuyện với lãnh đạo tỉnh BT thế nào không biết ,lát sau bảo mọi người rút lui, thế là "thắng".Đâu mấy ngày sau thông báo nhận tiền ,có người lãnh xong "dông " luôn vì theo thỏa thuận với ông TNĐ là sau khi nhận tiền và tôn Firo thì phải 'Cúng" lại cho chùa 40 ngàn và 10 tấm tôn để xây chùa...muốn ở lại thì phải đóng thôi!...hic...
Sau giải phóng , nghe lời động viên của chú sáu và sẳn đã có chỗ rồi nên quyết định bán nhà SG xung phong đi . Bán nhà xong cha mới bàn lên mua trên căn cứ 7 cho vui, dưới đó mình ở tít cuối cùng nên buồn lắm!Vậy là bán luôn nhà khu Phật giáo lên "định cư" khu Phúc âm .
Thế là hết chỗ về nhé! ...
Thời gian đầu tiên buồn vô hạn , "dân chơi" mà không có bạn bè chịu sao nổi!
Biết trước nên khi về đây có đem theo cây đàn mandoline mà hồi xưa đi học,và xin mẹ mua thêm cây Ghitar với cây sáo trúc cùng mấy quyển sách tự học chuẩn bị sẳn sàng "chiến đấu".
Dân thành phố về làm rẫy thật buồn cười ! cầm cuốc , rựa làm chưa bao lâu thì phồng tay,dang nắng thì rát mặt cứ lựa bụi kè mà núp!...nói tiếng làm rẫy mà hàng tháng phải về SG mua gạo ra ăn!.hic....đúng là dân SG....
Chiều về ,ăn uống xong buồn tình ra phòng lồi ngồi đàn lại những bản nhạc đã học cho vơi bớt đi nỗi nhớ SG, ở đây vừa không có điện vừa chẳng có ti vi xem, cũng may là còn có chiếc radio để nghe !....Đêm về, không gian tĩnh mịch dưới ánh đèn dầu leo loét hòa quyện tiếng côn trùng rỉ rả ... buồn đến não lòng! không biết sao nước mắt mình tuôn ra tự bao giờ...?!
Phải hàng tháng trời,mình mới bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới ,dần dà bọn trong xóm cũng lân la đến làm quen , nhờ cây đàn đấy! Bọn chúng thấy mình đàn, ngưỡng mộ lắm nghe ! Một hôm bọn Tiến râu rủ đi chơi, dọc theo quốc lộ từng nhóm thanh thiếu niên sinh hoạt thật sôi động,vậy là ...cũng không đến nỗi ...có chỗ để thư giãn rồi...
Công việc nhà nông nói vậy chứ làm riết rồi cũng quen, tay hết phồng ,dang nắng hoài cũng chịu, ngặt nỗi đất ở khu mình không tốt nên thu hoạch chẳng bao nhiêu. Lại còn chuyện làm hợp tác ăn công điểm nữa chứ !đi làm vui thật nhưng kết quả chẳng ra gì ...Thời đó còn ngăn sông cấm chợ ,mọi thứ đều mua ở công thương, có sổ phiếu tiêu chuẩn rõ ràng không mua hơn được, nên mới có chuyện buồn cười là gia đình nào đông người thì mặc chung một bộ đồ!...nói tóm lại là mọi cái đều khó khăn , ai cũng phải cố gắng để vượt qua!

Không có nhận xét nào: