Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008

Tây nguyên du cưới...ký!

Lâu lắm rồi bà xã chưa được lên Daklak thăm anh em, vừa rồi mấy anh trên ấy mời đám cưới,thôi thì cố gắng tính toán sắp xếp hai đứa đi một chuyến vừa lễ nghĩa ,vừa để thư giãn cho tâm hồn thư thái , lụi bụi hoài cũng vậy thôi , bỏ lại sau lưng tất cả lo toan bắt đầu một chuyến ...tây nguyên du cưới...
17h xe đưa đón đến , tưởng nó chạy lòng vòng đón khách nhưng thật may hôm nay vắng khách trong thành phố,chỉ có 1 khách và hai đứa mình, ghế trống nhưng mình "lịch sự" ngồi hàng thứ hai ,bác tài cứ năn nỉ mãi bắt mình lên ngồi trên ghế đầu cạnh tài xế, "cự tuyệt" không được đành phải lên ngồi,(cái vụ này lần đầu tiên mình được hưởng đó nghe,lọa chưa)mình thích ngồi dưới cạnh bà xã hơn...hì..hì...
Xe chạy ra ngoài thành phố đón thêm số ít khách đi gần rồi thẳng tiến cao nguyên...
Đến 21h xe dừng ăn tối, đúng là ngày tốt của mình ,được ăn chung với nhà xe ,cơm thì nóng hổi món ăn thì rất ngon nào thịt gà nấu lá dang,cá rô kho tộ,bò xào,cà pháo mắm tôm, thịt heo luộc vậy mà cắc cớ chi lại không có rượu trời ạ!kêu 1 ly rượu giải mỏi, lắc đầu : ở đây không bán rượu chú ơi! bó tay.....
Ăn uống xong lại tiếp tục lên đường ,qua mùa mưa nước xói mòn nhiều đoạn thật xấu nên tuy vắng khách nhưng ngủ cũng chẳng được , trông cho mau tới nhà ngã lưng một tý...

Rồi giờ ấy cũng đến ...2 h sáng xe đưa tận nhà nên cũng khỏe , mùa này ở đây lạnh khiếp , vào nhà nghỉ ngơi, thằng cháu hỏi dượng uống cà phê không cháu pha -thôi ..thôi lạnh quá có cái gì cay cay cho dượng 1 ly , nó lấy cái ca nhỏ múc hủ rượu rắn của bố đưa cho dượng ,uống xong ca rượu là 3 giờ , lên giường ngủ một giấc tới sáng ngon lành không mộng mị......hì ...hì....
Sáng ra thì ông anh đi rước dâu tận Đại lộc (Quảng nam) về tới ,anh em trò chuyện một lát , ăn sáng xong hai đứa xin phép đi thăm bà mợ(cậu mất rồi) ở gần đó . Mười mấy năm mới gặp lại hai mợ cháu mừng mừng tủi tủi nhắc chuyện ngày xưa ....mình thì lững thững dạo quanh vườn xem có gì lạ không , đất ở đây tốt thật trồng cây nào thấy cũng xum xuê xanh mượt , chả bù ở Tân minh quá ư cằn cổi.
Về lại nhà anh chị, mấy anh em kéo qua nhà có đám cưới (đây là anh cả còn đám cưới ở nhà anh thứ 3) cách đó khoảng 3 cây số .
Hai đứa đến nơi ai thấy cũng mừng, cứ nghĩ bận bịu công việc ra không được .
Đám cưới nhà quê thật là vui ! mai mới rước dâu về nhưng hôm nay đã ngã con heo to tướng cúng gia tiên , mấy anh chị em xúm xít nhau phụ làm bếp , làm món ,thật là rôm rả , bà xã cũng chen vào cho có tụ. Mình có biết làm gì đâu , ngồi tào lao tí qua nhà anh Hùng gần đấy(anh thứ 4) hát karaoke .
Phải công nhận tay này biết chơi , sắm dàn karaoke thật hay và đĩa nhạc xưa nữa chứ ! Vậy là ...hát cho đời vui thêm .......
Đến trưa cúng kiến xong tập trung lại nhà anh Nguyện (anh thứ 3) , nhà có cái sân rộng chứa đến 30 bàn mà vẫn còn thênh thang ,phía trên đã che rạp mát rượi , mới là cúng gia tiên chỉ có bà con không mà đã hơn 5 bàn rồi, khiếp thật! ....Ăn uống xong lại dắt nhau qua nhà anh Hùng hát tiếp đến chiều,.Khoảng 5h ...lại mời qua nữa, lần này là tiếp đãi bà con họ hàng nội ngoại và bạn bè thân hữu đâu khoảng hơn chục bàn .Trời chiều se se lạnh ,uống với nhau vài ly rượu nồng rồi vu vơ những chuyện không đâu , thỉnh thoảng lại cười òa lên khoái chí .Cái không khí ở thôn quê sao mà đầm ấm , mộc mạc chân tình đến thế!
Tan tiệc, nhưng cái sự" sung sướng "vẫn còn, chưa chịu "kìm hãm" ,thế là lần thứ 3 qua nhà anh Hùng hát nữa ( ở đây cũng chẵng biết đi đâu vì xa đường) nhưng lần này thì nhiều "ca sĩ" hơn.
Đến tận 11h mới chịu đi nghỉ,ấy là bởi ngày mai còn đi rước dâu đấy! Lúc này mình mới sực nhớ vui quá nên quên coi trận VN-Singapo ! .....
Lạ nhà ,nằm trằn trọc ngủ được đến 3h sáng thì thằng cháu dậy lo qua nhà gái chở cô dâu đi làm đầu ...thế là thức luôn tới sáng,bởi 7 h là đi rước dâu rồi


















Sáng ra , mọi người chuẩn bị đi đón dâu, ai nấy vội vã làm miếng cháo nóng cho ấm bụng , hai đứa mình cũng được ưu tiên cho đi . Vậy mà 8 h xe mới tới , thôi tranh thủ đi nhanh để bên nhà gái chờ...

Nhà gái ra từ hôm qua , ở nhà trọ ngoài đường nên nhà trai tới là rước đi thôi ,không có thủ tục gì rườm rà . Xe về gần đến nhà , hai bên cùng xuống xe sắp xếp đội hình "diễn" nốt đoạn cuối cho xong , thế là xếp hàng bưng quả lễ mễ trịnh trọng bước vào "hôn trường" chuẩn bị cử hành hôn lễ...

Vậy mà rề rà mãi tới 10 h mới xong , mấy anh em tranh thủ chụp ít pô hình kỷ niệm ...





Mình nhận nhiệm vụ đón khách(chắc có lẽ hơi ẹp trai) ừ! đón thì đón ....Bà con ở đây thấy mình lạ hoắc hơi ngạc nhiên ,nhưng ai nấy cũng niềm nở tay bắt mặt mừng làm như quen đâu tự lúc nào, nhất là mấy cô, ai cũng cố bắt tay mình cho bằng được mới chịu đi...hì...hì ....


Rồi... nhận nhiệm vụ tiếp nhà gái , vụ này thì đơn giản cứ mời,"năn nỉ"người ta ăn uống cho no say ,còn mình lịch sự ... chỉ uống thôi ,tô cháo hồi sáng bây giờ nó đi đâu mất tiêu gồi !thôi mà lâu lâu đói một bữa có sao đâu.....

Tới chương trình văn nghệ ,tay MC làm nóng xong kêu ngay mình lên hát, hát thì hát sợ gì , hôm ấy mình hát bài "Lối nhỏ vào đời" tặng hai đứa nhỏ :







href="http://3.bp.blogspot.com/_9voHyszFPTY/SVS09TPDVAI/AAAAAAAAATE/Npr76jI1rf4/s1600-h/100_2419.jpg">








Tiệc tan , mấy anh em vẫn còn hưng phấn kéo vào nhà hát tiếp,sẵn đàn -amply- micro tạo nên một sân khấu nhỏ trong nhà không khó khăn gì , thật là vui ,ai cũng tranh nhau hát vì ở đây tự nhiên hơn , anh Bổn (anh thứ 2) không hiểu sao hôm nay vui quá , anh say mê du dương theo điệu nhạc như lên đồng ,mình cũng hát tặng cho anh em ở đây những bài tình ca ruột của mình: bài tình ca cho em-em ơi hà nội phố- đâu phải bởi mùa thu v...v...bà xã cũng góp vui bài "tình ca cho em .".... vui quá hát mãi đến 4 h chiều mới chịu nghỉ để họp mặt cả nhà ăn uống và tiễn mình về lại SG...17h 30 xe đến ,anh em chia tay nhau , tiếc nuối -bịn rịn, ước gì thời gian thư thả ở thêm vài ngày cho hả lòng... thôi...phải về thôi xa "em"thôi ...,chia tay tạm biệt tây nguyên ...xin chào hẹn ngày tái ngộ.....hẹn gặp nhé! ....giữa Sài gòn......

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Hồi ký.......

Thời ..."bay...bổng"...
Và từ hôm ấy tâm hồn mình như "bay bổng" ,mình nghĩ nàng còn "bâng khuâng" nên viết bài: "? tình yêu" để khẳng định tình cảm của mình .Sân nhà nàng bấy giờ trồng rất nhiều hoa Lưu Ly(for get me not) màu hoa tim tím nhạt ,thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ ,rất du dương nàng bẻ một cành hoa tặng mình ,thế là mình viết bài "cành hoa for get me not" tặng lại nàng!Hai tâm hồn yêu nhau thật là thơ mộng ,trữ tình .Tối nào cũng vậy , học xong hai đứa ra đống củi ngoài gốc xoài ngồi tâm sự , không biết chuyện gì mà nói mãi tận khuya gần sáng cũng chưa hết !ừ- sao mà nhiều chuyện dữ vậy không biết? Thế mà sáng ra vẫn đi làm tỉnh bơ, còn vui vẻ nữa chứ ! đúng là sức mạnh của tình yêu trời ạ!...
Dần dà thiên hạ cũng biết chuyện hai đứa , ba má nàng không nói gì , thấy mình "đàng hoàng " nên cũng yên tâm ,hồi đó mình còn trẻ nhưng được cái chững chạc và đạo mạo lắm, mấy ông bà già thấy là "tin tưởng " ngay!...
Có một dạo trước đó , ông bà già nàng la rầy không cho nàng đi văn nghệ nữa :con gái con lứa gì đêm nào cũng đi.... Thế là nàng viết đơn xin nghỉ văn nghệ với lý do là bị bịnh "hen" ,trong đội ai cũng tưởng thật người đưa thuốc này ,kẻ đưa thuốc khác cho nàng uống,ba mẹ nàng biết la: sao dại vậy!
Ừ !nhờ nàng "dại" vậy nên mấy tay đang vo ve nàng bắt đầu chuyển hướng ,sợ mang "cục nợ" .
Rồi cũng đến tai ông bà già mình , mà cũng người trong đội chứ ai, tới "bàn"với ông già nào :con Xuân nó yếu đuối bịnh hoạn lấy nó sau này khổ lắm ..v..v... không biết là họ"thương " mình hay là.....Ông bà già cũng nghe theo lời đàm tiếu có ý ngăn cản mình , nhưng tình yêu đối với mình là trái tim ,là sự chân thành không so đo tính toán (bản chất của chàng"lãng tử" là vậy mà), dù thế nào mình cũng yêu thương nàng. Thấy nàng buồn buồn mình cứ tưởng nàng buồn vì bịnh nên viết bài" nỗi niềm"tặng nàng....
Thời gian trôi qua , tình yêu càng gắn bó, bao nhiêu thử thách cũng không làm suy suyển được tình cảm hai đứa . Có lần mình đi Madagui tuần lễ , cảm nhận dược nỗi nhớ nhung nên viết bài "nhớ" ,nàng ở nhà cũng vậy ,nhớ mình nàng viết bài "chiều thu" ...ôi mối tình "nghệ sĩ" thật bay bổng,thật lãng mạn....

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Hồi ký........

Thời...."tán tỉnh.."..
Thế là mình bày vẽ mở lớp nhạc để hợp thức việc tiếp cận cô nàng, dần dà lớp học chỉ còn ...mình nàng , phải công nhận nàng thông minh thật và chắc cũng nhờ sự"tận tâm " của mình nên chưa đầy 2 tháng nàng đã tương đối thành thạo cách chơi đàn .Như đã nói ,mình cho nàng đàn những bài có "nội dung" và có lẽ nàng ta bắt đầu ngờ ngợ nên mình đã đọc được trong mắt nàng có cái gì đó :
Đôi mắt ấy! dường như anh đã hiểu
Có lẽ là diệu cảm của tình yêu
Đến nhẹ nhàng như phiến lá phiêu diêu
Và êm ái tựa mình trên sóng nhạc
Anh đã nói hết rồi... trong lời hát
Em hiểu rằng đấy là ...tiếng lòng anh
Đâu phải là những khoảnh khắc mong manh
Mà chan chứa một tình yêu vời vợi...
Ừ ! sao hồi đó mình tán tỉnh nàng thật êm ái và nhẹ nhàng đến thế nhỉ! Một hôm,mình quyết định một cách táo bạo : sau khi tập xong hai đứa ra hiên ngồi chơi , mình vờ hỏi: Xuân có nghe người ta nói gì không ?(mà có ai nói gì đâu) Nàng ngạc nhiên trố mắt nhìn: nói gì? Mình ậm ừ đắn đo một lát rồi : -người ta ...ghép đôi hai đứa mình!.... một khoảng lặng đi qua...không còn cơ hội nào tốt hơn mình "bồi" tiếp : nếu đúng vậy !...có được không? nhìn vào mắt nàng mình thoáng thấy vẻ bối rối : ...ai biết!...
Làm sao mà "thoát" được chàng "lãng tử" đầy " mẹo" này nàng ơi! Thế là... "tình ta như lửa mới nhen, như trăng mới mọc , như đèn mới khêu , như đèn là mới khêu"Đấy ! duyên trời đã định, hai đứa như yêu nhau tự thuở nào! nàng cười nói nhiều hơn và học giỏi hơn , mình chỉ cho nàng sáng tác và nàng đã trút tâm tư vào những bài nhạc ấy...
Anh đã biết em yêu anh từ đó
Mộng tình duyên bày tỏ dưới trăng sao
Bóng xoài đêm chợt gợn gió lao xao
Như ấp ủ mối tình riêng hai đứa....

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Núi đôi

Tình cờ đọc được bài báo nói về bài thơ "Núi đôi ",chợt nhớ đến người bạn giáo viên của mình và thấy có nhiều cái thật trùng hợp mình copy lên để bạn đọc và nhớ lại ngày xưa ....

Nhân kỉ niệm ngày Nhà giáo VN 20-11
Gặp người ngâm bài thơ Núi Đôi hay nhất

(TT&VH) - “Bảy năm về trước em mười bảy/ Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng…”- những câu thơ của Vũ Cao về một tình yêu bất tử đã vượt qua không gian và thời gian để đằm sâu trong tâm trí bạn đọc Việt Nam nhiều thế hệ dù họ mới có những cảm giác rung động đầu đời hay đã đi qua mọi cung bậc của tình cảm lứa đôi. Về đất thăm quê hương của người con trai, con gái đã đi vào thơ ca ấy (Phù Linh-Sóc Sơn-Hà Nội), chúng tôi rất bất ngờ khi gặp cô giáo Lê Thị Thức - người từng được chính nhà thơ Vũ Cao khen ngợi là người ngâm bài thơ Núi Đôi hay hơn bất kì nghệ sĩ nào ông đã từng nghe.

Rung động từ chính trái tim mình
Cô giáo Lê Thị Thức (trường THCS Phù Linh) sinh ra ngay trên chính trên mảnh đất Phù Linh, nơi đã đi vào Núi Đôi với câu: Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo/ Em còn trẻ lắm nhất làng trong… Ngay từ ngày còn bé, cô đã có năng khiếu về văn nghệ, đặc biệt cô có một chất giọng ngâm thơ mượt mà, đầy cảm xúc. Người dân nơi đây ai ai cũng truyền tụng câu chuyện người nữ du kích Trần Thị Bắc, người con trung kiên của Sóc Sơn đã hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Pháp để cứu đồng đội và gìn giữ sự bình yên cho quê hương. Từ câu chuyện này, nhà thơ Vũ Cao đã viết nên bài thơ Núi Đôi nổi tiếng. Bởi vậy, cô đặc biệt yêu thích bài thơ này.
Năm 1975, khi vừa tròn 17 tuổi, đúng với cái tuổi của cô du kích trong bài Núi Đôi, cô Thức đã hăng hái tham gia các phong trào văn nghệ ở địa phương. Một lần các bạn học sinh miền Nam học ở Vĩnh Yên lên thăm Núi Đôi, cô đã ngâm bài thơ này cho các bạn nghe – cho dù lúc đó chưa biết nhiều về nhà thơ Vũ Cao cũng như chưa hề được gặp mặt tác giả. 16 khổ thơ dài tương ứng với 84 câu qua sự thể hiện của cô như có hồn khiến các bạn học sinh miền Nam đều khóc thương cho sự hy sinh mất mát của những đôi lứa trong chiến tranh và tình yêu cao cả, vĩ đại của họ.

Kể từ ngày đó, mỗi cuộc hội nghị, hội diễn ở địa phương cô Thức đều được mời đến để ngâm bài thơ nổi tiếng này. Trong tất cả những lần đó, cô đã thể hiện bài thơ bằng tình cảm chân thành và sự rung động từ chính trái tim mình. Nhất là trong những lễ kỉ niệm ngày Thương binh-Liệt sĩ, nhìn những bà mẹ, những người vợ có chồng để lại thân thể mình ở chiến trường đều xúc động nghẹn ngào khiến cô thấy mình như được động viên, chia sẻ.
Ngâm Núi Đôi cho chính tác giả bài thơ
Nhưng kỷ niệm sâu sắc và đáng nhớ nhất đối với cô chính là lần được mời đến ngâm bài thơ Núi Đôi cho chính nhà thơ Vũ Cao nghe trong một lần ông về thăm huyện Sóc Sơn. Nhà thơ đã rất xúc động khi nghe cô trình bày và ngay sau khi cô chấm dứt câu cuối cùng, ông tâm sự đại ý là ông đã từng được nghe nhiều nghệ sĩ ngâm bài thơ này ở những thời điểm khác nhau nhưng chưa thấy ai thể hiện một cách sâu lắng kì lạ đến vậy.
Tuy nhiên, khi nhà thơ Vũ Cao bảo cô rằng: Cháu còn ngâm sai nhiều từ trong bài thơ, cô Thức cũng đã thành thật thưa lại với nhà thơ rằng, cô chưa bao giờ được tiếp xúc với văn bản bài thơ mà chỉ thuộc theo con đường truyền miệng mà thôi. Cô nói xong, nhà thơ Vũ Cao lặng đi, ông không ngờ một người ngâm bài thơ hay đến vậy mà lại chưa một lần có điều kiện tiếp xúc với văn bản bài thơ. Ngay sau đó, ông đã gửi tặng cô tờ Tạp chí Văn nghệ Quân đội có đăng bài thơ Núi Đôi của ông. Và, cô đã xem nó như là một món quà thật đặc biệt - một kỷ vật của nhà thơ...
Cũng có thể vì tìm được sự đồng cảm thực sự mà sau này, cô Lê Thị Thức và gia đình đã nhiều lần được gặp riêng nhà thơ, có lần thì Vũ Cao về Sóc Sơn rồi đến thăm gia đình cô và cùng cô đến thắp hương cho liệt sĩ Trần Thị Bắc; có lần thì gia đình cô về thăm ông tại nhà riêng ở phố Hoàng Hoa Thám. Đến nay, dù nhà thơ Vũ Cao đã đi xa nhưng những kỉ niệm về ông vẫn chưa thể phai nhòa trong tâm trí cô.
Giờ đây, đã hơn 50 tuổi với cháu nội, cháu ngoại vui vầy và cũng đã trải qua mấy chục năm trong nghề nhưng cô giáo Lê Thị Thức vẫn mang một bầu nhiệt huyết với nghề và với những vần thơ mượt mà, sâu lắng. Trong mỗi giờ dạy của mình, cô vẫn ngâm những bài thơ trong sách giáo khoa để mang đến cho học sinh một sự tiếp cận mới với bài giảng, đồng thời qua đó truyền tình yêu quê hương đất nước, yêu văn học cho các em.

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008

Hồi ký...........

Thời....lãng mạn....
Những năm tháng ở đội văn nghệ là khoảng thời gian để lại nhiều ấn tượng và những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Ngày ấy, đội văn nghệ như ngôi nhà thứ hai vậy, ban ngày đi làm rẫy cứ trông cho đến tối để tụ tập về cơ quan tập văn nghệ.Lúc đi thì rải rác kẻ trước người sau ,chứ lúc về ai ở dưới căn cứ 7 cũng chờ nhau về một lần ,trên quãng đường hơn 3 cây số mấy anh em vừa đi bộ vừa chuyện trò râm ran suốt cả quãng đường ,mỗi người mỗi chuyện mà toàn là chuyện tiếu lâm ,Thế Trinh thì có chuyện 3 điều ước , anh Lang thì :nghe anh đờn tui nhớ tới chồng tui...v...v....ôi thôi ! toàn là những chuyện tiếu lâm, cả bọn nghe cười muốn vỡ bụng....đến nhà tự lúc nào cũng không hay!
Đội văn nghệ thời ấy toàn là những gương mặt sáng cả , anh Lang ảnh "khôn " lắm !thấy cô nàng nào bắt mắt tí là mời vô đội (sắc trước thanh sau) hát, múa diễn kịch được thì tốt ,không thì hát hợp ca , múa tập thể . Vậy mà đúng nghe , đi hội diễn lần nào thấy đội Tân Minh cũng mát con mắt!Bởi vậy nên mấy con "ong" của đội khác cứ vo ve hoài...nhớ có lần hội diễn ở Lagi ,tay Liên của đội Tân nghĩa ; tay Sửu của Tân xuân câu nàng Mỹ Hạnh và Thanh Liên lên sân thượng nói chuyện làm anh Lang hoảng vía (mà không phải mình anh Lang hoảng đâu!..hic..) vội bảo Thy Xuân lên kêu xuống ,ai dè Hạnh xuống Xuân ở lại ...vậy là phải điều anh Lê Minh lên lần nữa kêu xuống tập để chuẩn bị diễn...( nghe nói tới tận bây giờ "con ong" Sửu vẫn còn vo ve TL)...thiệt là.....
Mấy anh đàn ông đàn ang nhà mình thấy vậy mà hiền khô ! ngoài Trần H với KL là nhận thấy được , còn tay nào cũng im im để bụng . Mình cũng vậy, hồi đó nhận việc tập hát nên có nhiều lợi thế ,ai cũng thích mình tập cả: Kim Lan , Ngọc Lý, Thy Xuân, Kim Quy, Mai Ngân.v.v...mình tập rất nhẹ nhàng ,vui vẻ ,không bao giờ la rầy , sai là tập đi tập lại chừng nào được mới thôi nên ai cũng ...mến! Nói thiệt, mình cũng lãng mạn lắm ! nàng nào cũng có nét riêng nàng ấy , nhưng kỳ thực mình lại để ý nàng Xuân ,thì để ý vậy thôi chứ đâu dám tỏ tình ,cô nàng ngày âý rất bặt thiệp ! cứ im im vậy ,kể cả với bạn gái ,ác cái là mình lại thích cái tính đó ,chúa ghét con gái nhiều chuyện,mỗi lần tập hát cho cô nàng mình rất thích ,nhịp nhàng vững còn giọng hát thì mượt mà truyền cảm, mình cũng lém lắm lựa toàn bài hát hạp với chất giọng và có "nội dung"để tập cho cô nàng, nhớ lần tập bài: Hạnh phúc ở quanh đây -anh Lang cười cười nói :cái thằng này nó tập cho con Xuân mấy bài có "vấn đề" nghe! nàng ta nghe vậy cười" thấy ghét"đúng là "thương dáng em cười ,nhớ nụ mắt bờ môi" .Hồi ấy chung quanh nàng cũng nhiều "fan" hâm mộ lắm!,mình so với cô nàng lúc bấy giờ còn "non" nên chưa mạnh dạn "tấn công".... hãy đợi đấy!...
Một lần đội được nghỉ tập để vô coi Z30D diễn văn nghệ ,mọi người đi hết chỉ còn mình nàng đứng xớ rớ vì chưa có ai chở , vậy là... có tui...có tui . Nói có trời thấy chiếc xe đạp mà thương cho nàng , không vè ,không phanh ,sên líp cà trật cà vuột cái yên sau thì chỉ lót miếng giấy cho khỏi văng đất ,hai đứa ì ạch mãi rồi cũng đến ,nàng hỏi có mệt không ? mình trả lời :khỏe tưng à ....hic...mà sao hồi đó "ngu" ghê nghe ,mệt muốn chết mà sao mong cho đường thật dài...thật dài.....hic...vậy mà có nói được gì đâu!!!
Rồi ngày ấy cũng đến!bữa đó tập ở trường Nguyễn văn Trổi ,tập xong mình "gơi ý "nàng học đàn , nàng "chịu"liền ,hai đứa bước ra về vừa đi vừa nói chuyện ,tới ngõ vô nhà, mình bỗng chợt nhớ ra : chết cha để quên chiếc xe đạp trên đó rồi! nàng ta tủm tỉm cười"thấy ghét"...may là hồi đó dân tình hiền lành chứ như bây giờ mất xe là bị gán cho là "dại gái"gồi!.... hic....

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008

Hồi ký......

Thời... lãng tử...
Thế rồi , một hôm anh Trí đến nhà nói chuyện và rủ mình tham gia sinh hoạt bên thiếu niên tiền phong với anh, mình bắt đầu"trổ tài" trước đám đông , mới đầu hơi nhát nhưng riết rồi tự tin hẳn lên, với lại hình như lúc ấy chỉ có mình là biết đàn và biết chút ít nhạc lý nên ai cũng "dè" .
Được một thời gian , mình được "nâng cấp" lên đội văn nghệ thôn, rồi đội văn nghệ xã .Lúc này mới bắt đầu tự học đàn ghitar .Nhờ chút vốn nhạc lý và sự đam mê mình học rất nhanh ,đi làm rẫy cầm cái cán cuốc tưởng tượng cái cần đàn cứ bấm tới bấm lui cho nhuyễn tay thành ra làm có được là bao ,về nhà bỏ cuốc xuống là ôm ngay cây đàn , bị ông bà già "dũa " liên tục : đờn ra cơm ra gộ chi mà en rồi ngồi đờn miết không lo làm en chi hết! ...hic... đấy ! đâu phải dễ, mình phải "vượt" qua thử thách với niềm đam mê của mình.Những năm 77,78,79 phải nói là những năm rất thịnh với đội VN xã Tân Minh , năm nào hội diễn ở huyện cũng đoạt giải , năm 79 được đi hội diễn ở tỉnh ,bài hát tân cổ "Mùa xuân trên đất Tân minh" anh Lang viết bé Thu Thanh hát đạt giải nhất mới ghê chứ!Nói có trời, thành tích vậy đó chứ có được gì đâu! thậm chí còn lén xúc gạo nhà đi tập ...hic...ai cũng bị cha mẹ hoặc vợ con ta thán , tội nhất là anh Lang , chị làm giáo viên thời ấy đã khổ rồi, anh thì mãi bám theo đội không làm rẫy được càng khổ hơn ,chị giận anh không lo cho gia đình , có lần về nhà kiếm cơm ăn mở nồi ra chỉ toàn giấy khen! thế là.......
Hồi đó ,đói vật chất đã đành còn đói về món ăn tinh thần nữa chứ! nếu mà không có đội văn nghệ chắc buồn thê thảm lắm! chiếu phim thì tháng , vài tháng mới chiếu một lần , mỗi lần nghe loa tối nay chiếu phim tại....là mọi người nhất là thanh thiếu niên đang ở ngoài đồng nôn nóng lắm! lo "gác kiếm" sớm về nhà tắm rửa ăn uống để còn kịp xem phim...kỳ thực khổ thế đấy mà sao thấy vui lạ thường .!
Mình thì còn một thú vui nữa là :đá bóng !hồi còn ở SG có tập đá lẹt xẹt nên về đây thấy có đá banh là"nhào" vô liền , mới đầu đá ở bãi đất kế bên hội trường thôn, dần dà chuyển qua bãi đất bên cạnh nhà thờ ,toàn là đá chân không chứ giầy đâu có,vậy mà ngon lắm nghe đá giao hữu hết đội trong xã , ngoài xã rồi đá với Z30D ,rồi tuyển Hàm Tân ,Xuân Hưng...sau này chú Năm rượu làm mạnh thường quân mới có giày có áo quần .Mình lúc đó làm thủ môn , đúng là có" hoa tay" nghe ,đàn cũng "hay" chụp banh cũng "tài"..hic... ,phản xạ tốt và cũng hay chọc đối thủ lắm!,cứ khi nào nó dắt banh gần tới khung thành là mình chọc :Ê! đá đi tao chụp nè ! vậy mà nó líu quíu đá tầm bậy liền ! ......
Một lần đá với đội Z30D ,Lưu Niêm lúc đó là "tường thuật viên" tại chỗ ,anh ta đang thao thao bất tuyệt thấy mình bay người chụp dính quả bóng ,cao hứng buột miệng gào lên:"Chín bù lon"đã xuất sắc bay người ........hoan hô "Chín bù lon" ,vậy là mình chết tên luôn .......còn bên văn nghệ mình là ..."Chín đờn cò".....hic....( Nè! nói nhỏ nghe ,hồi đó nhiều "fan" hâm mộ lắm , nhưng mà ...hổng chịu!)....
Lãng tử là vậy !ngày đá banh tối tập văn nghệ ,làm rẫy thì cầm chừng với lại đất đai chẳng có bao nhiêu thành ra cũng rảnh.Đây cũng từng làm"trâu" đi che đường , làm lá buông,và một mình dám xách rìu lên núi ông Phật chặt cây về làm nhà đứng tán hẳn hoi đó nghe! hồi đó bọn trong xóm chê mình "công tử" nên tự ái không bao giờ làm vần công.....
Mình với anh Trí hồi đó thân lắm! đi đâu cũng như hình với bóng ,hai anh em hùn tiền mua quyển sách dạy hòa âm và sáng tác của Hoàng Thi Thơ về tự học, viết thử rồi bổ sung góp ý nhau.Còn nhớ tác phẩm đầu đời mình viết là bài"Màu xanh tương lai"(hôm nào rảnh sẽ ký âm lại):
Đất nước chúng mình đang còn trong gian khó!
Ta hãy lên đường đi dựng xây quê hương
Vượt qua gian lao ,tìm màu xanh tương lai
Cho đất nước này ngày càng thêm tươi xanh
La lá la la là là la lá la la là....
Bừng sáng trong lòng ta một màu xanh tương lai...
(Bài hát rất đơn giản mộc mạc ,mang tính động viên , gia điệu cũng được nhưng lúc đó mình còn e dè nên không đưa ra)
Thân nhau quá cũng khổ ,suýt chút nữa mình cũng mang họa, bấy giờ anh tham gia tổ chức phục quốc mà mình đâu có biết , đến khi anh bị bắt ai cũng nghĩ rồi tới phiên mình , kỳ thực mình chơi với anh về âm nhạc , đờn ca vậy thôi , chính trị mình không bao giờ nghĩ tới.....chút xíu nữa lãng tử thành" lãng xẹt"gồi!....