Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

"màu hoa đỏ"

Tâm sự cùng chú và các em...
Vừa rồi đọc lại chương trình "Tình yêu không lời" http://www.vnexpress.net/GL/Van-hoa/2009/09/3BA13E34/ mà Thanh Lam - Việt Thắng làm cho bố (rất tiếc cháu không biết là có truyền hình trực tiếp)cháu thấy vui lắm , hai em biểu lộ tình yêu với cha mình thật đầy ý nghĩa ,xin chia vui cùng chú và chúc mừng hai em đã đạt được ý nguyện ...Duy có điều chú già đi thấy rõ lại thêm bịnh mất trí nhớ! cháu thật không ngờ nhanh đến vậy ,chú thím mới vào làm "live show " ở nhà cháu đây mà !...




Quả thật chẳng ai có thể cưỡng lại được tuổi già , nó cướp đi tất cả không từ một ai, cháu chợt nghĩ một ngày nào đó lại đến"phiên" mình....Mà thôi! nói chi lại thêm lo ...Chú thím và các em ạ! Thấm thoát mới đấy mà đã hơn 30 năm rồi , thời gian trôi thật là nhanh !... Do điều kiện cuộc sống chúng ta không ở gần nhau cho nên tình cảm anh em cũng không được mặn mà lắm ! đó cũng là lẽ thường tình , nhưng kỳ thực cháu vẫn luôn nghe ngóng tin gia đình của chú của Lam , Thắng , nghe các em thành công trên đường đời cũng rất mừng , các em thật hạnh phúc ,tất nhiên là khó mà hoàn hảo nhưng được bố mẹ lo lắng từ tấm bé thì còn gì bằng, các em trân trọng bố như thế là đúng lắm!... đọc những hồi ký anh đã viết các em sẽ thấy bố mình là người thật tuyệt vời , chả bù với anh .......Thôi!bây giờ tóc đã bạc rồi chẳng phải than vãn gì đâu,mỗi con người mỗi số phận, anh đã vượt qua tất cả ưu tư phiền muộn ,cũng nhờ vào chút "máu" nghệ sĩ bâng quơ thoáng qua đời ...cho nên đến giờ "vẫn chạy tốt" ...anh đương đầu với tất cả ....để" vượt qua chính mình "

Hình như đến một lúc nào đó khi con người đã rã rời với cuộc sống bon chen đời thường ,vào buổi "chênh chếch chiều" lại hay nghĩ đến anh em giòng họ mà thời gian qua ta đã "quên" để tìm lại một chút hương ấm của tình thân! Mà nghĩ cũng thật nên vậy ..... đêm vừa rồi gần 11h khuya đang ngồi đọc báo trên mạng và nghe bài nhạc "màu hoa đỏ"mà mình tự thu âm chợt nhớ tới Thắng liền điện thoại nói chuyện chơi, bà xã cằn nhằn : khuya rồi để chú ấy ngủ khuấy rối làm gì ! Mình tỉnh bơ : nhớ hồi nào điện hồi đó , em út tui mà lo gì ....vậy đó!...








Hình anh sưu tầm không được rõ lắm ! Có hình đẹp mail cho anh theo: cdtinhca@gmail.com


Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

sinh nhật lần 5 quán nhạc vàng....

Thấm thoát thế mà đã tới ngày sinh nhật QNV, lừng khừng định không đi vì chiều nay lo nói vợ cho thằng lớn ,nhưng nghĩ lại :thôi cứ đi để tìm chút trẻ trung vui tươi cho quên "nỗi buồn nhân thế" và cũng tìm chút hưng phấn để chiều nay nói chuyện với anh chị sui ! Ừ , mà vui thật đấy , năm nay tổ chức có phần "quành tráng" hơn : phòng máy lạnh , dàn nhạc sống , bia bọt đầy đủ mọi người thì đông hơn năm trước nhiều ...nói chung là rất vui!.....



Tay chủ QNV này còn rất trẻ cỡ thằng con lớn mình ,không phải là dân ca hát mà sao lại có ý sưu tầm những bài nhạc trước 75 thật là công phu ,mình thật cảm phục ...(đây là link của hắn ....(http://music.quannhacvang.com/)



Sau phần phi lộ của chủ QNV mọi người cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật lần thứ 5 của Quán thật rôm rả ... rồi tới phần văn nghệ ,lần này mình không dành hát nữa mà chờ mọi người đăng ký trước mới đăng ký sau thật là "lịch sự" ...hì hì...



Kỳ này gặp nhiều tay cũng có nghề , nhưng mình cũng có "nghề" sợ gì!




phần 2





phần 3


phần 4


phần 9


phần 10

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2009

"bài tình ca mới nhất"

chuyến đi ...cảm nhận....

Về Tân minh nhiều lần, nhưng chưa lần nào mình có cái cảm nhận về cuộc đời mang tính "Tư duy"đến vậy , có lẽ lúc trước mỗi khi về mình chỉ bù khú vào những cuộc vui , những kỷ niệm ,thoáng qua rồi quay lại thành phố với sự phấn khích hả hê nên không suy nghĩ đến... !

Đang nhớ Tân minh sẳn thằng con có việc đi ngang qua đó mình tranh thủ theo về , gặp anh em cũng vui vậy nhưng có cái gì đó khiến mình lại suy nghĩ lan man về con người ,về cuộc sống đời thường ...Lần này trở lại thăm xóm cũ thấy nao nao buồn , cảnh xưa vẫn vậy! khác chăng là có đường dây điện chạy qua ! còn lại là xơ xác tiêu điều ...thoáng nỗi quạnh hiu...!

Vào nhà Tiến râu chơi , căn nhà trống hoác chẳng có tài sản gì giá trị ngoài "dàn Karaoke" cũ mèm với chiếc ghita thùng rách nát ,còn lão thì ...thân hình ốm nhách râu tóc xồm xoàng "điểm xuyết" thêm chiếc răng cửa bị sún nữa thật chẳng ra làm sao cả ,được có "dàn con " 6 hay 7 đứa thì phải chỉ nhớ là có1 đứa con gái còn là trai hết nhưng nghe nói học hành không đến đâu cả , mà với đàn con như vậy nuôi cho ăn đã là quá lắm rồi lấy đâu mà học hành ! Gặp mình lão vui lắm , đãi mình chầu karaoke với 2 xị đế quê ,thấy lão còn yêu đời hát hò là tốt rồi , nhưng sâu thẳm trong mắt lão biết bao là suy nghĩ lo toan ...Mình thấy se se lòng , so với lão mình quá ư là hạnh phúc rồi dù là không trọn vẹn , cuộc đời là vậy chẳng ai giống ai, mỗi gia đình mỗi cảnh đời !Rốt cuộc mình cũng phải tin vào định mệnh , ai cũng đã từng muốn vượt qua ,nhưng sức người có hạn !...
Về kể cho bà xã ,nghe cũng xúc cảm ghê lắm nên chợt nói : ừ thôi !không ưu tư nữa , mình còn may mắn hơn nhiều người , hãy tin yêu vào cuộc sống !... Cầu mong lão có niềm tin và nghị lực để vượt qua cuộc đời đầy gian nan thử thách ,mơ đến một ngày mai tươi sáng hơn ......