Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

"Màu tím hoa sim"



Vĩnh biệt nhà thơ “Màu tím hoa sim”
(Dân trí) - Sau một thời gian lâm bệnh nặng, vào lúc 19h ngày 18/3, nhà thơ Hữu Loan đã qua đời ở tuổi 95 tại nhà riêng ở thôn Vân Hoàn, xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn (Thanh Hóa).



Nhà thơ Hữu Loan

Sự ra đi của nhà thơ Hữu Loan đã để lại niềm tiếc thương vô hạn đối với người dân quê hương cũng như hàng triệu trái tim yêu mến những vần thơ của ông. Cuộc đời của thi sỹ Hữu Loan trải qua nhiều thăng trầm biến cố, nhưng với tâm hồn và trái tim yêu nghệ thuật, ông đã sống và cống hiến hết mình vì nền nghệ thuật nước nhà.

Nhà thơ Hữu Loan tên thật là Nguyễn Hữu Loan, sinh năm 1916 tại làng Vân Hoàn, xã Nga Lĩnh, huyện Nga Sơn (Thanh Hóa) trong một gia đình nông dân nghèo. Năm 1943 ông đỗ tú tài, sau đó làm nghề dạy học. Từ những năm 1940, nhà thơ đã tham gia nhiều phong trào và hoạt động cách mạng qua các thời kỳ kháng chiến chống giặc ngoại xâm của dân tộc. Nhiều thế hệ văn nghệ sỹ đã ghi nhận những cống hiến to lớn của nhà thơ cho nền nghệ thuật nước nhà với những vần thơ bất hủ lay động lòng người.

Những trái tim yêu nghệ thuật không thể nào quên được những vần thơ được sáng tác khi nhà thơ đang trên đường hành quân và được tin dữ người vợ ở quê nhà qua đời. Xa nhà, thương nhớ người vợ quá cố ông đã viết lên những dòng tâm sự thể hiện tình yêu thương đối với người bạn đời của mình. Tác phẩm “Màu tím hoa sim” đã ra đời từ đó và đi vào lòng người đọc mãi mãi



Màu tím hoa sim

Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê...
Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa...
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường đông bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu...

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA



Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

8 tháng 3.........

Hôm nay là ngày 8 tháng 3 ngày Quốc tế Phụ nữ và cũng là kỷ niệm năm thứ 100...
Mình xin viết về hai người Phụ nữ : Đó là Mẹ và... Bà xã của mình...

Mẹ!
Cuộc đời con gắn liền vào Mẹ
Từ thuở còn thơ cho đến tận bây giờ...
Con có làm lấy được vạn bài thơ
Và viết nên muôn ngàn ý nhạc ...
Cũng đâu bằng tiếng ầu ơ... Mẹ hát
ru con chập chững bước vào đời...
Cũng đâu bằng....
Mẹ dãi dầu nắng gió mưa rơi
Lo cho con từng miếng cơm manh áo
Con lớn lên là nhờ hàng gánh dạo
Mẹ tảo tần... nặng trĩu đôi vai...
Đâu phải là ngày một ngày hai
Mà là cả cuộc đời Mẹ luôn bươn chải
Cực khổ gian truân có bao giờ Mẹ ngại...
Cho con đây được ngẩng mặt với đời
Biết bao giờ con trả được... Mẹ ơi!
Cám ơn Mẹ ! Muôn ngàn lần... ơn Mẹ!







Và với "Mình"
Mình ơi! tui rất"yêu" Mình
Lâu lâu tui chỉ đùa tình vậy thôi!
Sống nhau ba chục năm rồi
Mình đà biết rõ rằng tui rất "hiền"
Bao lần thời thế đảo điên
Rằng tui vẫn cứ yêu "miềng" đó sao!
Bây giờ như vẫn hôm nào
Yêu thương gian khổ cùng nhau dắt dìu
Cám ơn mình biết bao nhiêu
Làm thơ hát nhạc tặng mình"yêu" đây nè!....