Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2009

hồi ký.....

dấn bước!.....!


Quay lại Tân minh lần ấy tâm trạng mình hỗn độn , buồn cho thế thái , chẳng còn một chút nhuệ khí về cái viễn cảnh nơi thành phố "hoa... lệ"... Một thời gian , ông bà già thấy mình nguôi ngoai lại động viên hai đứa vào SG lần nữa ,với cái lý lẽ : nhà mình mình ở, kiếm công việc mà làm ăn chứ có xin xỏ , nhờ đỡ gì mà lo...Rồi ,một lần nữa mình nghe lời ông bà già , nhưng lần này thì "bài bản" hơn : bà xã vào trước học thêm nghề may cho vững vàng để kiếm công việc làm ổn định, mình ở nhà lo mùa màng thu hoạch xong thì vào sau. Biết chắc rằng lần này sẽ vô cùng khó khăn gấp bội đây, nên hai đứa hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải bám trụ lại ...để làm gì.?..chỉ có mình hiểu thôi!...

Những năm ấy nghề dệt vải rất thịnh , ông bà già khuyên vào học rồi mua khung cửi về dệt , mình bấm bụng nghe lời vào học dệt anh chị được mấy tháng,sau mua được 1 khung cửi mừng lắm ! Nhưng...trời ạ! có điện đâu mà dệt?! Mới vào chẳng quen biết ai để câu điện , nhờ anh rể ,anh ừ à rồi ...thôi!Vậy là phải kiếm việc khác , hồi ấy ở Tân minh cũng có mấy đứa vào làm hồ đúc tấm đan ở gần Đầm sen bây giờ(Hòa, Tuấn Dần, Hi ông Hiền, Lưu Châu,Hựu...) ,mình liên hệ xin làm phụ hồ...được vài tháng vì gắng sức nên bị bong gân lưng , về Tân minh "chữa trị" bằng lá đu đủ tía , rượu gừng, ngãi cứu và... nước tiểu ...Vì đã hạ quyết tâm rồi nên khi khỏe mình lại vào tiếp tục "chiến đấu" ...Ở sát bên là nhà cô Hai Âu (bà con trong họ) có chiếc xích lô , em của cô chỉ chạy một buổi , thấy mình thất nghiệp bà gợi ý cho thuê một buổi , đang túng bấn mình "chơi" luôn....

Vậy là Chín đờn cò "tung tăng" trên chiếc xích lô rong ruổi trong đường phố sài gòn để kiếm sống qua ngày . Một thời gian ...thấy "thở" được ,mình bán cái khung cửi "vô duyên"ấy để mua chiếc xích lô chạy riêng cho đở tiền thuê...lúc này cũng muối mặt nhờ anh rể đứng tên nhưng anh tránh né biểu nhờ người khác! Tội nghiệp ông Đỗ Kèo là chủ xe thấy vậy bảo :thôi cứ lấy chạy đi có gì tao lãnh cho...

Cuộc đời là vậy! oái ăm thay ,ai cũng bảo mình vào SG sướng quá ! Có bà chị giàu có giúp đỡ còn gì bằng!... Mình vẫn cứ nhẫn nhục sống qua từng ngày ...từng ngày...Cho đến một hôm chở một bà khách to béo qua cầu Phạm đình Hổ quận 5 ,cái cầu tuy ngắn nhưng dốc đứng , mình năn nỉ bà xuống đi bộ lên dốc giùm nhưng bà ta nhất mực không chịu .Vậy là mình phải xuống còng lưng nắm càng xe ráng sức mà kéo lê lên dốc muốn bở hơi tai , nhìn quang gánh đồ đạc cũng biết là dân lao động buôn gánh bán bưng mà sao chẳng cảm thông cho kẻ đồng cảnh ngộ!?... Hôm ấy mình chạy thẳng về nhà ,nằm suy nghĩ mông lung , mình là đứa vốn nhạy cảm, những việc như vậy dễ làm mình tổn thương... Bữa sau mình nói với bà xã là không chạy xe nữa ,sẽ kiếm chuyện làm khác...
Suy nghĩ dẫu sao cũng là chị em ruột thịt mình lần nữa mạo muội xuống nhờ anh chị kiếm cho công việc để làm . May mắn là HTX dệt mà anh chị có cổ đông đang cần người làm thư ký nhưng lương thì hơi thấp , mặc kệ... có việc làm là tốt rồi...
Công việc này có lẽ hạp với mình , với tính năng động nhiệt tình mình làm không biết mệt , không phải là thư ký ngồi bàn giấy đâu mà chính xác là kế toán quản lý máy mắc, máy dệt , thu hàng ,giao hàng kể cả đi nhận sợi và khuân vác tơ sợi ...v...v,một mình làm bằng hai, ba người ,ai cũng khen và trách anh chị sao không kêu mình vào làm sớm hơn!? Nhưng lương hướng thì vẫn vậy, phần không muốn ai phiền hà với anh chị về mình nên chẳng câu nệ gì ,có bữa xong việc 6,7 giờ tối mới về ....
Thật lòng mà nói thì anh chị lúc này có vẻ như" hơi"hài lòng về mình.
Lúc ấy bà xã có bầu cu Thái gần sanh ....
Vậy là mình đã "dấn" một bước vào Sài thành với bao gian truân, u uẩn ....

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Hồi ký....

ngậm ngùi....


Sau cái mất mát đầu đời ,mình như chơi vơi hụt hẫng cả thể xác lẫn tâm hồn ,chẳng màng gì cả!Tội nghiệp cho bà ngoại bé Yên cứ ray rứt về chuyện kêu người lể cho bé , bà buồn , bịnh cả tháng trời...Ai ngờ sự thể như thế này ! Bà cũng muốn cháu khỏe mạnh chứ ! Với điều kiện thời bấy giờ cộng với sự hạn hẹp về thông tin y tế ,dịch bệnh ...thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra !Bà lại càng đau lòng hơn khi nghe bên sui gia như nói là đem cháu về "giết" ? Trời ạ! nhẫn tâm đến thế là cùng!...Đây là nỗi đau chung nên cùng nhau xoa dịu ,trách cứ nhau để làm gì , dù thương cháu bao nhiêu cũng không nên đối xử như vậy! Mình rất buồn nhưng làm gì được ...âu cũng là mệnh trời...


Rồi những ngày ê ẩm ngậm ngùi qua đi ,bình tâm trở lại... Ông bà già bàn tính trở về lại thành phố , cái chính là nếu có con nữa đau ốm gì thì cũng gần bệnh viện đỡ lo hơn...và có khó khăn thì chị Ba giúp đỡ , dẫu sao cũng là chị em ruột thịt , hơn nữa lúc này gia đình chị làm ăn khấm khá lắm ...là ông bà già nói vậy! Thật lòng mình nữa muốn đi ,nữa không!Muốn đi để thay đổi một không gian mới thử thách mới, còn muốn ở lại vì nơi đây có quá nhiều kỷ niệm , lại còn dang dở lớp nhạc mình dạy cho các em trong xóm mà mình tự nguyện bởi cái đam mê âm nhạc của chúng ...Khi mình báo cho các em sẽ đi SG, đứa nào đứa nấy buồn thiu nhưng biết làm sao bây giờ vì cuộc sống và cũng vì phải nghe lời ông bà già nữa ! Cứ nhớ hoài ngày con bé mất ,biết mình bị sốt rét lại bị trích máu,sức khỏe sa sút, em Cao Nhân ngượng ngịu bưng rổ hột gà đến nói : mẹ biểu em đem biếu anh bồi dưỡng...thật cảm động.. quý làm sao cái chân tình ấy!...các em ạ !anh sẽ không bao giờ quên những kỹ niệm êm đềm đó đâu......


Thế là chuẩn bị cho một cuộc "ngược dòng"...ngày ấy chuyện mua nhà không khó khăn lắm !giá cũng rẻ bởi vẫn còn nhiều người bán nhà để về lại miền quê ,trớ trêu là vậy , nhưng thôi cứ thử liều một phen....chỉ sợ là có việc làm hay không thôi!

Sau khi mua được nhà rồi , chị Bảy vào ở trước ,mình sắp xếp công việc qua tết Quý Hợi (1983)đâu khoảng mùng 8 hai đứa khăn gói "phiêu lưu "vào bước ngoặt mới!......

Dù đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng những khó khăn trước mặt , nhưng cái làm mình đau nhất là sự thờ ơ lãnh đạm của bà chị ruột ,có lẽ là lo mấy "cục nợ" sắp báo đời và ảnh hưởng với gia đình chồng chăng?!Nói có trời mình nghĩ là em út chắc ít nhiều chị cũng thương mình , chị coi như là chị cả còn mình là út ,cách nhau hàng chục tuổi thậm chí đứa con đầu của chị chỉ nhỏ hơn mình 4,5 tuổi mà thôi. Mình vốn dĩ đã thiếu tình cảm , nội chẳng đoái hoài, cha không quan tâm , anh thì chẳng còn ai ,có hai bà chị thì một người đã tưng tửng , một người lại sống quá ư vật chất, danh vọng ,hình thức giả tạo , nhìn hai đứa tiều tụy thảm hại bước vào SG chị lắc đầu bĩu môi chán ngán , sao lại giống cảnh mẹ và mình bước vào SG năm ấy quá vậy? Ôi !số phận trùng lặp vậy sao?!Chẳng một lời động viên an ủi lại còn trách cứ sao để cho con bé mất,kèm những lời cay nghiệt?!..Vậy mà trước đó khi nghe tin sanh con gái chị đã trề môi bảo :đẻ chi thứ con gái đó...con trai thì tao còn ...(ý nói đẻ con trai thì chị còn thương và giúp đỡ con gái thì..thôi ..khỏi).Thật ngậm ngùi, mình nuốt nước mắt vào lòng bảo bà xã chuẩn bị về lại Tân minh , trước khi về mình có viết để lại mấy giòng thơ:
Ngồi buồn ngẫm nghĩ mấy vần thơ
Gởi chị, gởi anh, gởi cháu khờ
Gởi đám danh danh ,bè lợi lợi
Gởi trời ,gởi đất , gởi lơ thơ...

Cái chuyện đời tôi nó vẩn vơ
Gặp cái không may , bởi tại "khờ"
.......đoạn này lâu quá rồi mình không còn nhớ chính xác, chỉ nhớ thêm được hai câu cuối là:
Chớ lấy vinh hoa làm thước đọ...
Mở rộng lòng ra hỡi người ơi!........

Rồi hai đứa lặng lẽ rời SG sau hơn một ngày "phjêu lưu"trong nỗi ngậm ngùi.....

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

sinh nhật "tinhcachoem"

Thấm thoát vậy mà đã một năm rồi, hôm nay ngồi nhìn lại quãng thời gian qua thấy cũng vui vui, cứ tưởng sẽ khó mà "thọ"lâu ... nào ngờ càng viết càng thấy "ghiền" mình cảm nhận như là món ăn tinh thần không thể thiếu được , cái rụt rè thuở ban đầu ấy đã đi qua ...trãi lòng cùng tất cả mọi người ,nhân lên niềm vui và chia sẽ, vơi đi bớt nỗi buồn ,nhận thấy lòng mình thanh thoát với đời hơn ...Cũng có người bảo : mắc chi chuyện của mình lại kể cho người khác biết ! Kỳ thực, lúc đầu cũng nghĩ thế ! Chỉ viết cho một người ...Nhưng sau lại nghĩ : một chuyện tình "đẹp" như thế sao lại "dấu" đi , cái hạnh phúc ấy sao lại không nói lên cho mọi người chia sẽ, ít nhất cũng cho bọn trẻ hiểu rằng phải luôn luôn "nuôi dưỡng , chăm sóc"thì mới có được cái hạnh phúc thật sự....

Những năm tháng nhọc nhằn trôi qua ,phía trước vẫn còn nhiều toan tính , cuộc đời là vậy và đó cũng là thử thách mà mình phải vượt ...Ba mươi năm ... vâng ! ba mươi năm qua cũng chưa hẳn gọi là tròn vẹn cho một cuộc tình , mình tự nhủ lòng phải nâng niu , vun bón cho cây hạnh phúc mãi mãi tươi xanh ...
Tinhcachoem được một tuổi , mình như trẻ lại vài chục tuổi ! Ôi, Chín đờn cò đã "tái xuất giang hồ" ,ngày này năm trước mình "tập tễnh" bước vào thế giới blog , qua một năm mình cảm nhận được sự "từ từ" tiến bộ, tất nhiên chưa là gì cả sẽ còn phải học hỏi tiếp , nhưng chắc chắn rằng "nó" thỏa mãn được cái tâm hồn nghệ sĩ "lỡ thời" của mình...và quan trọng hơn "tinhcachoem" còn làm cho bà xã mình tin tưởng hơn, tươi tắn hơn và ...xinh xắn hơn!....Và nhân ngày sinh nhật tinhcachoem mình viết tặng cho bà xã "bài tình ca mới nhất"

Anh viết cho em bài tình ca mới nhất!
Để biết lòng mình còn ngây ngất yêu thương...
Ta đã cùng nhau sánh bước giữa dặm trường
Mà bây giờ ...sao còn mãi vấn vương...

Tình ca cho em ...ơi! tình ca cho em...
Ta tặng nhau bao nhạc khúc êm đềm
Ta cho nhau như không cần suy nghĩ
Ta cùng nhau những tháng ngày mộng mị
Hai tâm hồn ... chung một lối đi...

Tình ca cho em... ơi !tình ca cho em...
Ta bên nhau nhưng lòng hoài thương nhớ!
Ta bên nhau nhưng lòng hoài cứ ngỡ...
Mới ngày nào...trong tiếng nhạc lời thơ...
Mới ngày nào...như vẫn còn mộng mơ....

(Bài viết này tất nhiên là mình tặng riêng cho bà xã rồi! Nhưng hôm nay anh cũng muốn tặng cho các em vì thời gian qua thấy gia đình của những đứa em mình sao "chông chênh" quá ! Hạnh phúc chẳng ai cho ta đâu, mình phải "làm "ra nó, hãy biết "hiểu" nhau, biết "hy sinh" cùng nhau , đừng vì cuộc sống vật chất đời thường quá, mà quên nuôi dưỡng tình yêu bằng một chút thi vị , một chút lãng mạn.... thế đấy !)