Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2009

hồi ký.....

dấn bước!.....!


Quay lại Tân minh lần ấy tâm trạng mình hỗn độn , buồn cho thế thái , chẳng còn một chút nhuệ khí về cái viễn cảnh nơi thành phố "hoa... lệ"... Một thời gian , ông bà già thấy mình nguôi ngoai lại động viên hai đứa vào SG lần nữa ,với cái lý lẽ : nhà mình mình ở, kiếm công việc mà làm ăn chứ có xin xỏ , nhờ đỡ gì mà lo...Rồi ,một lần nữa mình nghe lời ông bà già , nhưng lần này thì "bài bản" hơn : bà xã vào trước học thêm nghề may cho vững vàng để kiếm công việc làm ổn định, mình ở nhà lo mùa màng thu hoạch xong thì vào sau. Biết chắc rằng lần này sẽ vô cùng khó khăn gấp bội đây, nên hai đứa hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải bám trụ lại ...để làm gì.?..chỉ có mình hiểu thôi!...

Những năm ấy nghề dệt vải rất thịnh , ông bà già khuyên vào học rồi mua khung cửi về dệt , mình bấm bụng nghe lời vào học dệt anh chị được mấy tháng,sau mua được 1 khung cửi mừng lắm ! Nhưng...trời ạ! có điện đâu mà dệt?! Mới vào chẳng quen biết ai để câu điện , nhờ anh rể ,anh ừ à rồi ...thôi!Vậy là phải kiếm việc khác , hồi ấy ở Tân minh cũng có mấy đứa vào làm hồ đúc tấm đan ở gần Đầm sen bây giờ(Hòa, Tuấn Dần, Hi ông Hiền, Lưu Châu,Hựu...) ,mình liên hệ xin làm phụ hồ...được vài tháng vì gắng sức nên bị bong gân lưng , về Tân minh "chữa trị" bằng lá đu đủ tía , rượu gừng, ngãi cứu và... nước tiểu ...Vì đã hạ quyết tâm rồi nên khi khỏe mình lại vào tiếp tục "chiến đấu" ...Ở sát bên là nhà cô Hai Âu (bà con trong họ) có chiếc xích lô , em của cô chỉ chạy một buổi , thấy mình thất nghiệp bà gợi ý cho thuê một buổi , đang túng bấn mình "chơi" luôn....

Vậy là Chín đờn cò "tung tăng" trên chiếc xích lô rong ruổi trong đường phố sài gòn để kiếm sống qua ngày . Một thời gian ...thấy "thở" được ,mình bán cái khung cửi "vô duyên"ấy để mua chiếc xích lô chạy riêng cho đở tiền thuê...lúc này cũng muối mặt nhờ anh rể đứng tên nhưng anh tránh né biểu nhờ người khác! Tội nghiệp ông Đỗ Kèo là chủ xe thấy vậy bảo :thôi cứ lấy chạy đi có gì tao lãnh cho...

Cuộc đời là vậy! oái ăm thay ,ai cũng bảo mình vào SG sướng quá ! Có bà chị giàu có giúp đỡ còn gì bằng!... Mình vẫn cứ nhẫn nhục sống qua từng ngày ...từng ngày...Cho đến một hôm chở một bà khách to béo qua cầu Phạm đình Hổ quận 5 ,cái cầu tuy ngắn nhưng dốc đứng , mình năn nỉ bà xuống đi bộ lên dốc giùm nhưng bà ta nhất mực không chịu .Vậy là mình phải xuống còng lưng nắm càng xe ráng sức mà kéo lê lên dốc muốn bở hơi tai , nhìn quang gánh đồ đạc cũng biết là dân lao động buôn gánh bán bưng mà sao chẳng cảm thông cho kẻ đồng cảnh ngộ!?... Hôm ấy mình chạy thẳng về nhà ,nằm suy nghĩ mông lung , mình là đứa vốn nhạy cảm, những việc như vậy dễ làm mình tổn thương... Bữa sau mình nói với bà xã là không chạy xe nữa ,sẽ kiếm chuyện làm khác...
Suy nghĩ dẫu sao cũng là chị em ruột thịt mình lần nữa mạo muội xuống nhờ anh chị kiếm cho công việc để làm . May mắn là HTX dệt mà anh chị có cổ đông đang cần người làm thư ký nhưng lương thì hơi thấp , mặc kệ... có việc làm là tốt rồi...
Công việc này có lẽ hạp với mình , với tính năng động nhiệt tình mình làm không biết mệt , không phải là thư ký ngồi bàn giấy đâu mà chính xác là kế toán quản lý máy mắc, máy dệt , thu hàng ,giao hàng kể cả đi nhận sợi và khuân vác tơ sợi ...v...v,một mình làm bằng hai, ba người ,ai cũng khen và trách anh chị sao không kêu mình vào làm sớm hơn!? Nhưng lương hướng thì vẫn vậy, phần không muốn ai phiền hà với anh chị về mình nên chẳng câu nệ gì ,có bữa xong việc 6,7 giờ tối mới về ....
Thật lòng mà nói thì anh chị lúc này có vẻ như" hơi"hài lòng về mình.
Lúc ấy bà xã có bầu cu Thái gần sanh ....
Vậy là mình đã "dấn" một bước vào Sài thành với bao gian truân, u uẩn ....

Không có nhận xét nào: