Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Hồi ký....

ngậm ngùi....


Sau cái mất mát đầu đời ,mình như chơi vơi hụt hẫng cả thể xác lẫn tâm hồn ,chẳng màng gì cả!Tội nghiệp cho bà ngoại bé Yên cứ ray rứt về chuyện kêu người lể cho bé , bà buồn , bịnh cả tháng trời...Ai ngờ sự thể như thế này ! Bà cũng muốn cháu khỏe mạnh chứ ! Với điều kiện thời bấy giờ cộng với sự hạn hẹp về thông tin y tế ,dịch bệnh ...thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra !Bà lại càng đau lòng hơn khi nghe bên sui gia như nói là đem cháu về "giết" ? Trời ạ! nhẫn tâm đến thế là cùng!...Đây là nỗi đau chung nên cùng nhau xoa dịu ,trách cứ nhau để làm gì , dù thương cháu bao nhiêu cũng không nên đối xử như vậy! Mình rất buồn nhưng làm gì được ...âu cũng là mệnh trời...


Rồi những ngày ê ẩm ngậm ngùi qua đi ,bình tâm trở lại... Ông bà già bàn tính trở về lại thành phố , cái chính là nếu có con nữa đau ốm gì thì cũng gần bệnh viện đỡ lo hơn...và có khó khăn thì chị Ba giúp đỡ , dẫu sao cũng là chị em ruột thịt , hơn nữa lúc này gia đình chị làm ăn khấm khá lắm ...là ông bà già nói vậy! Thật lòng mình nữa muốn đi ,nữa không!Muốn đi để thay đổi một không gian mới thử thách mới, còn muốn ở lại vì nơi đây có quá nhiều kỷ niệm , lại còn dang dở lớp nhạc mình dạy cho các em trong xóm mà mình tự nguyện bởi cái đam mê âm nhạc của chúng ...Khi mình báo cho các em sẽ đi SG, đứa nào đứa nấy buồn thiu nhưng biết làm sao bây giờ vì cuộc sống và cũng vì phải nghe lời ông bà già nữa ! Cứ nhớ hoài ngày con bé mất ,biết mình bị sốt rét lại bị trích máu,sức khỏe sa sút, em Cao Nhân ngượng ngịu bưng rổ hột gà đến nói : mẹ biểu em đem biếu anh bồi dưỡng...thật cảm động.. quý làm sao cái chân tình ấy!...các em ạ !anh sẽ không bao giờ quên những kỹ niệm êm đềm đó đâu......


Thế là chuẩn bị cho một cuộc "ngược dòng"...ngày ấy chuyện mua nhà không khó khăn lắm !giá cũng rẻ bởi vẫn còn nhiều người bán nhà để về lại miền quê ,trớ trêu là vậy , nhưng thôi cứ thử liều một phen....chỉ sợ là có việc làm hay không thôi!

Sau khi mua được nhà rồi , chị Bảy vào ở trước ,mình sắp xếp công việc qua tết Quý Hợi (1983)đâu khoảng mùng 8 hai đứa khăn gói "phiêu lưu "vào bước ngoặt mới!......

Dù đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng những khó khăn trước mặt , nhưng cái làm mình đau nhất là sự thờ ơ lãnh đạm của bà chị ruột ,có lẽ là lo mấy "cục nợ" sắp báo đời và ảnh hưởng với gia đình chồng chăng?!Nói có trời mình nghĩ là em út chắc ít nhiều chị cũng thương mình , chị coi như là chị cả còn mình là út ,cách nhau hàng chục tuổi thậm chí đứa con đầu của chị chỉ nhỏ hơn mình 4,5 tuổi mà thôi. Mình vốn dĩ đã thiếu tình cảm , nội chẳng đoái hoài, cha không quan tâm , anh thì chẳng còn ai ,có hai bà chị thì một người đã tưng tửng , một người lại sống quá ư vật chất, danh vọng ,hình thức giả tạo , nhìn hai đứa tiều tụy thảm hại bước vào SG chị lắc đầu bĩu môi chán ngán , sao lại giống cảnh mẹ và mình bước vào SG năm ấy quá vậy? Ôi !số phận trùng lặp vậy sao?!Chẳng một lời động viên an ủi lại còn trách cứ sao để cho con bé mất,kèm những lời cay nghiệt?!..Vậy mà trước đó khi nghe tin sanh con gái chị đã trề môi bảo :đẻ chi thứ con gái đó...con trai thì tao còn ...(ý nói đẻ con trai thì chị còn thương và giúp đỡ con gái thì..thôi ..khỏi).Thật ngậm ngùi, mình nuốt nước mắt vào lòng bảo bà xã chuẩn bị về lại Tân minh , trước khi về mình có viết để lại mấy giòng thơ:
Ngồi buồn ngẫm nghĩ mấy vần thơ
Gởi chị, gởi anh, gởi cháu khờ
Gởi đám danh danh ,bè lợi lợi
Gởi trời ,gởi đất , gởi lơ thơ...

Cái chuyện đời tôi nó vẩn vơ
Gặp cái không may , bởi tại "khờ"
.......đoạn này lâu quá rồi mình không còn nhớ chính xác, chỉ nhớ thêm được hai câu cuối là:
Chớ lấy vinh hoa làm thước đọ...
Mở rộng lòng ra hỡi người ơi!........

Rồi hai đứa lặng lẽ rời SG sau hơn một ngày "phjêu lưu"trong nỗi ngậm ngùi.....

Không có nhận xét nào: