Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

Hồi ký(2)

lập thân....
Quen nhau như thế hơn 3 năm ,trãi qua nhiều gian nan , lận đận... rồi cũng phải tính chuyện trăm năm thôi!. Hai gia đình đi đến thống nhất là ngày 16 tháng 9 âm lịch năm Tân dậu( tức là ngày 13 tháng 10 năm 1981) là làm đám cưới cho hai đứa ,( dĩ nhiên trước đó đã có đám hỏi rồi).Hồi yêu nhau sao nghe đơn giản nhẹ nhàng chẳng có gì phải suy nghĩ , bây giờ chuẩn bị lấy nhau thấy rắc rối và lo toan muôn bề, có lẽ ai trong hoàn cảnh mình cũng vậy thôi! Thời ấy chuẩn bị đám cưới là phải cả năm cơ! Lo nuôi heo ,nuôi gà, vịt để trí sẳn đó tới ngày là nhờ bà con , hàng xóm tới giúp một tay chứ không phải như bây giờ mọi cái đều có nhà hàng lo đâu!Chưa nói nào bàn ghế , chén dĩa đều phải mượn mỗi nhà một ít .Như là thông lệ nhà ai có đám là mọi người đều vui vẻ giúp nhau , lúc bấy giờ thật là đáng quý vô ngần!...Phần áo quần cũng là một chuyện khó khăn , nàng gắng may được bộ áo dài ,mình thì mượn đở của Lưu Niêm bộ veston, nói có trời mặc cho có vậy thôi chứ nó thùng thình đâu có vừa !Máy chụp hình thì cả thôn chỉ mỗi anh Tâm mini là có , anh cho mượn máyvà nhờ chụp luôn , phim thì gởi mua ở SG ,còn âm thanh thì cũng mượn của anh Tâm chiếc cassett cũ và cặp loa bé tẹo để nghe có nhạc cho rôm rả!!!





Gần ngày đám cưới , mình đi chặt mấy bó lồ ồ , mấy bó lá kè về chuẩn bị che cái rạp trước sân để che nắng mưa vì tháng này vẫn còn mưa cuối mùa , mấy đứa bạn trong xóm thì đi xin tàu dừa để trang trí cổng , Tiến râu lo vẽ phông màn , đám nào cũng vậy: bên con rồng bên con phụng mà vẽ bằng phấn cơ , lão tài thật chẳng học đâu mà vẽ cũng đẹp chán!

Trước ngày cưới hai bữa , chú Bảy dẫn ba đứa em :Sanh, Bình ,Định tử Cẩm Đường ra trước , chú Sanh nó ngày ấy đâu khoảng 17,18 chẳng nói chẳng rằng cứ lủi thủi gánh nước đầy trong đầy ngoài để cho mọi người chuẩn bị nấu ăn ,Bình ,Định thì xách cái gàu lẽo đẽo theo sau ,đến bây giờ mình vẫn nhớ mãi cái hình ảnh ấy!....

Bữa sau thì cô Ba, chị Ba , cô Mỹ ra tới, ngày ấy rất khó khăn nhất là việc đi lại nên bên đàng mình chỉ có bấy nhiêu bà con còn lại là gởi quà chúc mừng ...chú Thuận Yến từ Hà nội cũng gởi quà cho chứ vào không được!Bà con thì đông ,thấy lèo tèo mấy mạng cũng buồn! Hơn nữa mình là cháu "đích tôn" đấy!Thôi thì có sao chịu vậy !.....
Nhà chỉ có một mình , chạy tới chạy lui mượn đồ rồi sắp xếp cũng một mình muốn đuối hơi luôn , ráng tranh thủ làm trong ngày cho xong để mai còn rước dâu nữa chứ !...(Tối hôm ấy bà già thấy mệt nấu cho nồi nước để tắm , bây giờ cô Mỹ vẫn nhắc hoài: ý nói là được thương quá đó mà !)

Sáng dậy sớm , ai rước dâu thì sửa soạn chuẩn bị đi , còn lại ở nhà thì lo nấu nướng để trưa là đãi họ . 7h sáng đoàn nhà trai xuất hành , đoạn đường dài hơn cây số mà sao thấy thật xa ,hồi đó làm gì có xe mà đưa rước ,(có chăng là rước em bằng chiếc "xe bò") đến nơi đâu khoảng 7h30 làm lễ ra mắt gia tiên bên nhà gái xong ăn uống qua loa chi đó thì rước dâu về...Đoạn về thật vui, đoàn người rồng rắn đủng đĩnh dọc theo quốc lộ(thêm đoàn nhà gái) , đỏ đỏ xanh xanh ,dù che rợp bóng nói cười huyên thuyên hồi ấy mà có video quay nhỉ! Tiếc thật!!!...






Thời bấy giờ nhà nào cũng vậy, buổi trưa thì đãi họ hàng , xóm giềng...buổi chiều đãi bạn cố gắng cho xong sớm mà còn dọn dẹp chứ tối làm gì có điện !Có một kỷ niệm mà mãi đến bây giờ "lão quỷ Phụng"cứ hay nhắc lại làm mình mắc cỡ muốn chết luôn vậy đó!.. Số là trước ngày cưới , nhà làm thịt con heo , dĩ nhiên là phải có món tiết canh rồi , lâu lâu mới có cớ gì không ăn ! Ai ngờ , mọi người không việc gì , mình thì nổi đau bụng tiêu chảy khẩn thiết , hoảng hồn chạy ra bà Nghĩa mua thuốc uống cầm , chưa an tâm còn làm thêm củ gừng lùi tro với mớ đọt ổi , nào dè hết tiêu chảy trở qua kiết lỵ!Trời ạ..! đến giờ đãi bạn cứ tiếp một tí rồi ...chạy ra sau vườn, mặt mày tái mét ...bạn bè yêu cầu cũng ráng đàn cho bà xã hát bài "Đôi bờ" nữa chừng trở chứng phải nhờ anh Mai xuân Huy đàn giùm.... thiệt là khổ sở !!!Ráng đến khi bạn ra về hết thì mình xụi lơ , đêm ấy ...tất nhiên là.... "án binh bất động"...lão đoán như "thần"... quỷ ạ!....Chưa hết, lão còn đế thêm là mình chỉ mặc áo vest thôi còn quần thì......để đi cho lẹ!...hì...hì.....







Nhắc lai chuyện xưa , hay là chuyện bây giờ mới kể thật buồn cười, buồn cười nữa là chuyện chụp hình , đã cẩn thận nhờ anh Tâm chụp cho chắc ăn vì là máy của ảnh , nào ngờ khi lấy phjm ra bị lọt sáng hư hết ,còn mấy tấm trong nhưng nhòe nhoẹt thành ra bỏ luôn vậy là... trớt quớt !......

Không có nhận xét nào: