Thứ Hai, 3 tháng 11, 2008

Hồi ký cuộc đời....

Ai cũng có một thời thơ ấu, một thời thời tuổi trẻ ,và một thời để nhớ! mình cũng vậy , hôm nay mình sẽ hồi tưởng về quãng thời gian đã qua ,những vui buồn cuộc đời mà mình đã từng nếm trãi để nhìn lại chính mình đã được gì , mất gì trong cái " cõi tạm "bao la này....
Thời thơ ấu...
Mình sinh ra ở một làng quê nghèo miền trung, nay thuộc xã Duy trinh huyện Duy xuyên tỉnh Quảng nam. Gia đình mình và cả cái làng này sống bằng nghề ươm tơ tằm , dệt lụa . Nghe nói ông nội mình là thầy giáo trong làng ,mọi người thường gọi là thầy giáo Khóa ... Ông có tất cả sáu người con ,cha mình là anh cả tới cô ba , chú bốn , cô năm , chú sáu và chú bảy .Cha mẹ mình thì có tám người con : chị hai đã mất khi còn nhỏ, chị ba thì theo chồng ,anh bốn cũng theo cha vào SG học dệt, chị năm đã mất, anh sáu còn đi học , chị bảy ở nhà phụ mẹ, anh tám mất từ nhỏ, mình thì lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo mẹ .Khoảng thời gian này có hai sự kiện mà mình sẽ không bao giờ quên được . Sự kiện thứ nhất là ...không biết ông nội là ông của mình!...thật vô lý phải không?...nhưng mà thật vậy đấy! ,chưa bao giờ ông kêu mình lại để âu yếm tưng tiu mà hể mình thấy ông là len lén bỏ chạy như người lạ vậy.....nhiều lần nhìn ông tay thì bồng thằng Nhược lưng thì cõng thằng Đình (con chú bảy) mình thấy tụi nó sướng thật!...lúc đó còn là trẻ con nên chẳng nghĩ ngợi gì ...có lần thằng Đình rủ qua nhà nó chơi mình buột miệng hỏi : có ông nội mầy ở nhà không Đình? (Câu nói này ngày nay nhiều người còn nhắc lại) Sau này khi lớn lên mới hiểu là tại ông ghét cha mình nên ghét luôn cả cháu ...mới tí tuổi đầu mà mình đã mất đi tình cảm của nội rồi dù lúc ấy ông vẫn còn sống!...mình là trẻ con mà nào có tội tình gì!...cũng may là còn có mẹ ...là út nên mẹ thương lắm ! dẫu sao cũng bù đắp phần nào vào cái sự mất mát đó......
Sự kiện thứ hai là...vụ lụt năm Thìn , bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ ! nước mới lên tới đầu gối thì vui lắm !trẻ con lo tung tăng đi vọc nước ,còn anh Sáu mình lấy cái rổ tre ra hứng cá rồi đi bắt dế cơm ,con nào con nấy to như ngón chân cái ,bẻ đầu, rút ruột, lặt cánh rang lên thơm lừng!....Trời cứ mưa liên tục , nước bắt đầu dâng cao , mẹ thì lo cho con heo nái ,bà nhốt nó vào cái rọ rồi móc sợi dây treo ngược lên nóc nhà hể nước lên tới đâu thì kéo cao lên tới đó!... Đến ngày thứ hai thì nước đã lên tới mái nhà , các anh chị thì được hàng xóm , bà con chuyển đến nơi cao ráo an toàn rồi . Chỉ còn mình với mẹ ,vì tiếc con heo mà chưa chịu đi đành phải chui ra ngoài và leo lên mái nhà ngồi chờ cứu hộ ,còn con heo thì coi như xong ...! Rốt cục những người cứu hộ cũng đến , đưa hai mẹ con tập trung về nhà ông Tú Quỳnh vì duy nhất chỉ nhà ông có gác cao , mọi người đều tề tựu ở đây .Năm ấy lụt lớn thật ! ngồi trên gác nhà ông Tú Quỳnh cao dễ chừng đến vài ba mét mình thò chân xuống đã đụng nước rồi, xa xa ngoài kia là một biển nước mênh mông đang cuốn đi bao nhiêu tài sản nghèo nàn của cái vùng đất hay lụt lội này. Nhưng điều đó cũng chưa ghê gớm bằng cái đói...mà lương thực thì chẳng có gì ngoài ít khoai lang khô, khoai lang trụng nhai cho đở đói và chỉ ít gạo nấu cháo cho người già và trẻ nhỏ để cầm cự qua cơn lụt!...Mình nhớ hồi đó vừa lạnh vừa đói rã ruột phải thốt lên :trời ơi! ....chết cho rồi!...đói quá đi trời ơi.!..
Thế rồi cơn lụt qua đi , nước cũng rút nhanh, ai về nhà nấy lo dọn dẹp bùn đất nhà cửa và xem thử còn lại được gì .Vật dụng trong nhà như nối niêu, soong chảo thì vẫn còn do mẹ đã cẩn thận bỏ vào lu khạp đậy lại nên còn nguyên , con heo trong rọ thì đã chết rồi , thế mà vẫn phải xẻ thịt ra chia cho mọi người cùng ăn cho đỡ đói .. ôi ! khổ đến thế là cùng!... mà trời cũng còn thương, chẳng ai hề hấn gì !!!
Sau trận lụt năm Thìn(1964) vài tháng sau mẹ dắt vào Sài Gòn tìm kế mưu sinh và cũng để theo cha vì cha đã dẫn anh bốn vào trước đó một thời gian rồi...Thế là mình từ giã quê hương vào nơi đất khách quê người, chuyến bay năm ấy chỉ có mình chú bảy tiễn đưa ...
Tuổi thơ tôi nơi quê nghèo thế đó!
Nhưng dẫu sao vẫn còn có quê hương
Dù đời mình hơi thiếu chút tình thương...
Và năm tháng nhọc nhằn nơi xứ lạ.....

Không có nhận xét nào: