Thứ Tư, 12 tháng 11, 2008

Hồi ký.......


Thời...thời cuộc......
Từ ngày anh sáu vào ,gia đình vui hẳn lên ! Mình còn nhớ anh kéo nào bác Thu, bác Chiến, bác Bá và cả chú ba Hương về ở chung đi học cho vui,(tuổi thì cũng xem xem như anh sáu nhưng vì quan hệ họ hàng nên kêu vậy) ban ngày đi học ,tối về tụ tập đàn hát ,ngâm thơ ,mình nằm nghe ngủ lúc nào cũng không hay... Tháng 5 năm 1966 ông nội qua đời , khi biết tin thì đã chôn cất ông xong rồi , người bà con ở quê đem khăn vào bịt thôi chẳng ai về được ,kể cả cha mình ...!!!
Cha thỉnh thoảng cũng dẫn anh bốn về thăm nhà , sau này tự nhiên anh tỏ ra ngớ ngẩn , cười cười nói nói một mình nên mẹ không cho đi dệt với cha nữa. Từ đó cha cũng xin làm bảo vệ cho sở Mỹ , anh sáu vừa đi học vừa phụ nghề thợ mộc cho ông tư trong xóm để kiếm thêm tiền mua sách vở, mình thì đi học tiểu học ở trường Thành Nhân gần nhà , trường này do một sư già lập ra dạy từ thiện . Cuộc sống yên ả như thế đến mùa xuân Mậu thân (1968) chiến sự xảy ra ,mình còn nhớ đêm giao thừa năm ấy tiếng pháo, tiếng súng trộn lẫn nhau nào có ai hay ,đến khi nghe tiếng chạy huỳnh huỵch ,tiếng la hét rân trời mới biết là có chiến tranh.Mọi người hoảng loạn ,ai ở nhà nấy lo thu xếp đồ đạc chuẩn bị di tản...Đâu khoảng 2,3 giờ sáng ,nghe tiếng súng hơi thưa thớt, không ai bảo ai cùng túa ra tìm đường đến chỗ an toàn,mình nhớ là cả xóm chạy đến trường Mạc đĩnh chi cách đó khoảng 2 cây số để lánh nạn, đến nơi đã thấy hàng trăm người ở đây rồi , tiếng súng vẫn không ngớt, bỗng thấy bóng hai ba người mang súng mặc quần đùi đội nón tai bèo chạy qua ,xa phía sau là tốp lính chạy theo bắn loạn xạ ,mọi người một phen hú hồn sợ lạc đạn chết oan....
Vài ngày sau ,bình thường trở lại, mọi người kéo nhau về thì hỡi ôi! nhà đã cháy hết rồi chẳng còn gì,mẹ khóc tiếc nuối bao công sức đã tan thành tro bụi....thế là ...quay lại từ đầu!.......
...Mọi chuyện ai có ngờ đâu,một thời gian ngắn sau chính quyền hồi đó cấp lại nền nhà khác theo lô hẳn hoi, rồi cấp thêm xi măng, tôn để xây nhà, nghĩ cũng buồn cười tưởng không có nhà ở ,giờ lại có nhà xây đàng hoàng!....
Công việc trở lại bình thường, lúc này bà nội vào ở với gia đình rồi,mẹ vẫn đi mua bán giấy, anh sáu thi rớt tú tài hai phải đi lính,không chạy chọt gì cả nhưng anh đi lính sướng lắm! cứ vài ngày lại về nhà , hồi đó anh đi lính hải quân thuộc giang đoàn 22 xung phong đóng tại Nhà bè ,anh là họa sĩ nên ông giang đoàn trưởng bảo dạy vẽ cho con ông và quản lý thư viện thế thôi,không đi tuần đi trực gì cả! nghe nói thấy anh hiền nên ông thương lắm! người ta đặt tên cho anh là "sáu hiền"mà .,lính mà không cà phê thuốc lá , cờ bạc rượu chè gì hết, tới tháng lãnh lương đem về cho mẹ , khi nào đi chỉ xin ít tiền xăng....
Thời ...nghịch ...tặc
Ừ ! thời nghịch tặc , mình lúc bấy giờ hoang nghịch ghê lắm ! học thì vẫn bình thường,giỏi nữa là đằng khác -văn ,toán thì khỏi nói , môn nào mà học thuộc lòng thì thua , có đời nào học bài đâu mà thuộc! học buổi sáng xong buổi chiều đi đá banh, đánh bida, rồi còn đánh lộn ăn tiền nữa, ở đầu xóm có hai vợ chồng ông Tư béo nhà giàu có lắm , nhưng lại không có con, nhà có khoảng sân phía trước cũng rộng !xây lan can xung quanh như cái võ đài vậy!thấy bọn mình hay đánh lộn ông cắc cớ bảo: thôi tụi bây dô đây , đứa nào đánh thắng tao cho 5 đồng rồi xịt nước tắm thoải mái !Bọn mình nghe chịu liền . Lúc đó mình khỏe lắm , chẳng đứa nào đánh lại đâu, muốn kiếm tiền phải chấp 2 hoặc 3 đứa , nói chứ cũng có mánh , cứ nhè 1 trong 2 hoặc 3 đứa mà đánh xé lẻ ra là tụi nó chịu thua liền !Một hôm, bị thua hoài tụi nó bàn kế xáp vô 3 đứa một lần ,mình trở tay không kịp bị nó lên gối một cái làm con mắt bầm đen! Về nhà mẹ hỏi nói đi qua cầu bị té ! mẹ lăn mấy cái hột gà mới bớt!...Không hiểu sao lúc bấy giờ mình ghiền phim võ thuật kinh khủng ,tìm mọi cách để có tiền đi coi phim, nào :Địch long,Khương đại vệ, Trần tinh, Lý tiểu long...nó hớp hồn mình lúc nào không biết nữa ,có lần "chôm" của mẹ tờ 500 đồng con cọp đi coi hàng nữa tháng trời ...rạp Quốc thái là "mối ruột" của mình ...lần đó về anh sáu dợt cho một trận nên thân ! ôi ...nghịch tặc.... Năm 1970 anh sáu về quê chơi thấy thằng bảy con chú bốn khổ quá nên dẫn vào cho ăn học , nó như con gái ấy , đi học về là vào bếp lo nấu ăn, dọn dẹp xong rồi phụ xếp giấy với mẹ,vậy chứ nó học rất giỏi,tháng nào cũng đứng nhất lớp,anh sáu thương nó lắm, năm thi vào đệ thất (lớp 6 bây giờ) nó đậu thủ khoa ,trường nào cũng dành là học trò của mình. Mình thi trước nó 1 năm cũng đậu nhưng tới hàng 114 lận , vậy là khá lắm rồi:(thi 3000 lấy 600 ) ngày mình thi ai cũng nghĩ là rớt chắc ,ai ngờ năm đó 4 anh em chú bác đi thi chỉ có mình là đậu thôi! chịu khó học bài cũng thủ khoa chớ chẳng chơi đó nghe...hic.....
Nói về "nghịch tặc" của mình thì nhiều vô kể ,kể tới sáng cũng không hết, nói chung là nghịch...nghịch lắm !bị anh sáu phạt liên tục hết hình phạt này tới hình phạt khác nhưng đâu có "ngán" tìm mọi cách đi chơi bằng được ,có lần viện cớ ở trường có dạy đàn ,xin đi học đàn mandolin , ảnh nhìn mình nghi hoặc: mầy mà đàn địch cái gì, kiếm cớ đi chơi thì có -không đâu ,em học thiệt mà thấy mấy đứa trong lớp học em thích lắm!-nghĩ đi nghĩ lại ảnh phán: Thôi được rồi! nhưng phải về đàn cho tôi kiểm tra đó nghe chưa!...Thế là được đi chơi "hợp pháp"...Đúng là mình có năng khiếu thiệt nghe, toàn là cúp cua đi chơi lâu lâu mới học một bữa mà đàn cũng ngọt xớt,ảnh biểu mình đàn cho nghe ,nghe xong không nói tiếng nào vậy là yên tâm ..."học tiếp"...Chưa đâu nghe ! thấy mình có giờ rảnh là ảnh bắt vẽ , đưa bìa báo "thằng bờm" ảnh bắt vẽ phóng to ra tờ giấy ruki rồi tô màu nước ,dự trù 3 ngày mới xong ,nhưng mới hơn một buổi mình vẽ xong rồi ,tha hồ đi chơi...nói chung là rất ham chơi ,nhưng học hành thì vẫn đàng hoàng.




























Không có nhận xét nào: