Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Hồi ký.......


Thời tha hương
Vừa hạ cánh ở sân bay,mẹ tìm đường đến nhà cô ba (cô theo chồng vào SG đã lâu) .Mình còn nhớ :hai mẹ con mới bước chân tới hiên nhà ,cô nhìn thấy không chào hỏi gì cả mà toáng lên:_Trời ơi! bộ chị không biết cái đất SG này sao mà còn vô đây!Chị tưởng trong này sướng lắm hả?... Mẹ chưng hửng phân trần: -Biết chứ cô! tui cũng đâu có muốn ,nhưng ai cũng biểu vô trong này thời gian thử coi sao, nếu không được thì trở về!... giọng mẹ chùng xuống buồn buồn,mình thấy thương mẹ quá !. Mẹ làm dâu cực lắm ,vì cha mà ai cũng ghét gia đình mình . Tại sao mà ông ghét cha mình ư! Sau này khi lớn lên mình mới hiểu ra : ông nội là thầy giáo là người truyền thụ kiến thức bấy giờ cho cả làng ,còn cha mình thì rất thông minh nhưng lại không chịu học hành chỉ lo ăn chơi ,cờ bạc làm mất đi uy tín của ông, nên có câu "cha làm thầy con đốt sách" khuyên mãi không nghe ông buồn giận lắm nên ghét cha và ghét lây cả vợ con,mình rất buồn vì sự cố chấp này của ông ....Nghe nói từ ngày lấy cha chỉ một mình mẹ làm lụng bươn chải để nuôi các anh chị, riêng mình từ nhỏ ít khi nào thấy bóng dáng ông trong gia đình và chưa bao giờ nhận được sự yêu thương hay dạy bảo gì của ông ...
Ở nhà cô một lát, thấy không xong mẹ liền quày quả tìm đường xuống ngã tư Bảy hiền, ở đây có nhiều người miền Trung vào lập nghiệp từ lâu ,có người là bà con của mẹ ! ....Thế rồi cũng có người giúp đỡ , dì năm Mỗi (bà con với mẹ) cho hai mẹ con vào ở tạm một thời gian ,rồi dì giới thiệu cho mẹ đi gánh nước thuê để sinh sống qua ngày ,mình còn nhớ ,mẹ gánh nước nhà nào mình cũng lẽo đẽo theo sau, sợ mất mẹ lắm!Tới bữa mẹ ra quán cơm xã hội mua về ăn, ở nhờ mà nấu nướng phiền phức lắm! Vài tháng sau mẹ dành dụm được ít tiền, có người bà con bàn với mẹ đến xin ở nhờ nhà ông chú họ của mẹ là ông Sáu Võng và chuyển sang buôn bán giấy cửi(loại giấy người ta lót trong trục cửi).Hai ông bà cũng tốt bụng thấy hoàn cảnh hai mẹ con ,thương tình đồng ý ngay! Thế là mẹ lại bươn bả trong nghề buôn bán giấy...Thời gian này cha có ghé vài lần , nhưng cũng như cô cha nói :-Vô trong này làm chi cực khổ lắm!....Còn phần cha chẳng phụ giúp gì cho mẹ , cha dắt anh bốn đi dệt thuê rồi nhận tiền nướng vào sòng bạc hết! ...Khổ thân cho mẹ biết bao!!!...
Một thời gian sau,mẹ thấy buôn bán được nên mướn nhà ở riêng để khỏi phiền phức bà con, tính mẹ là vậy đó! Cũng một thời gian ngắn sau mẹ dành dụm được ít tiền nên nhờ người mua được căn nhà lá ở gần chợ Bình thới ...Mẹ thật phi thường , không khó khăn nào quật ngã được mẹ ! Thử nghĩ xem! chỉ hơn một năm từ chỗ không có gì hết đi ở nhờ ở đậu , mà giờ mẹ đã tạo được nhà riêng dù là căn nhà lá!...
Mẹ có ý của mẹ, quyết tâm mua nhà bằng được để đưa anh sáu và chị bảy vào luôn . Anh sáu vào đi học tiếp, chị bảy đi học dệt ở Bảy hiền.Mẹ tiện tặn lắm!ăn uống chỉ toàn rau với mắm , hãy tưởng tượng xem từ Bảy hiền về chợ Bình thới bao nhiêu cây số vậy mà ngày nào cũng vậy: khi đi thì đi xe lam khi về thì mẹ gánh đi bộ khoảng 70kg giấy về nhà để cho đở tiền xe !!!...Trên vai mẹ bây giờ vẫn còn dấu chai gù lên như nữa quả banh lông!...
Mẹ ơi! ...quả thật phi thường
Bao năm mẹ gánh đoạn trường trên vai
Cho con có được hôm nay
Lòng con nhớ mãi ơn này ...Mẹ ơi!....

Không có nhận xét nào: