Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Hồi ký........

Thời...."tán tỉnh.."..
Thế là mình bày vẽ mở lớp nhạc để hợp thức việc tiếp cận cô nàng, dần dà lớp học chỉ còn ...mình nàng , phải công nhận nàng thông minh thật và chắc cũng nhờ sự"tận tâm " của mình nên chưa đầy 2 tháng nàng đã tương đối thành thạo cách chơi đàn .Như đã nói ,mình cho nàng đàn những bài có "nội dung" và có lẽ nàng ta bắt đầu ngờ ngợ nên mình đã đọc được trong mắt nàng có cái gì đó :
Đôi mắt ấy! dường như anh đã hiểu
Có lẽ là diệu cảm của tình yêu
Đến nhẹ nhàng như phiến lá phiêu diêu
Và êm ái tựa mình trên sóng nhạc
Anh đã nói hết rồi... trong lời hát
Em hiểu rằng đấy là ...tiếng lòng anh
Đâu phải là những khoảnh khắc mong manh
Mà chan chứa một tình yêu vời vợi...
Ừ ! sao hồi đó mình tán tỉnh nàng thật êm ái và nhẹ nhàng đến thế nhỉ! Một hôm,mình quyết định một cách táo bạo : sau khi tập xong hai đứa ra hiên ngồi chơi , mình vờ hỏi: Xuân có nghe người ta nói gì không ?(mà có ai nói gì đâu) Nàng ngạc nhiên trố mắt nhìn: nói gì? Mình ậm ừ đắn đo một lát rồi : -người ta ...ghép đôi hai đứa mình!.... một khoảng lặng đi qua...không còn cơ hội nào tốt hơn mình "bồi" tiếp : nếu đúng vậy !...có được không? nhìn vào mắt nàng mình thoáng thấy vẻ bối rối : ...ai biết!...
Làm sao mà "thoát" được chàng "lãng tử" đầy " mẹo" này nàng ơi! Thế là... "tình ta như lửa mới nhen, như trăng mới mọc , như đèn mới khêu , như đèn là mới khêu"Đấy ! duyên trời đã định, hai đứa như yêu nhau tự thuở nào! nàng cười nói nhiều hơn và học giỏi hơn , mình chỉ cho nàng sáng tác và nàng đã trút tâm tư vào những bài nhạc ấy...
Anh đã biết em yêu anh từ đó
Mộng tình duyên bày tỏ dưới trăng sao
Bóng xoài đêm chợt gợn gió lao xao
Như ấp ủ mối tình riêng hai đứa....

Không có nhận xét nào: