Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2009

hồi ký.....

dấn bước!.....!


Quay lại Tân minh lần ấy tâm trạng mình hỗn độn , buồn cho thế thái , chẳng còn một chút nhuệ khí về cái viễn cảnh nơi thành phố "hoa... lệ"... Một thời gian , ông bà già thấy mình nguôi ngoai lại động viên hai đứa vào SG lần nữa ,với cái lý lẽ : nhà mình mình ở, kiếm công việc mà làm ăn chứ có xin xỏ , nhờ đỡ gì mà lo...Rồi ,một lần nữa mình nghe lời ông bà già , nhưng lần này thì "bài bản" hơn : bà xã vào trước học thêm nghề may cho vững vàng để kiếm công việc làm ổn định, mình ở nhà lo mùa màng thu hoạch xong thì vào sau. Biết chắc rằng lần này sẽ vô cùng khó khăn gấp bội đây, nên hai đứa hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải bám trụ lại ...để làm gì.?..chỉ có mình hiểu thôi!...

Những năm ấy nghề dệt vải rất thịnh , ông bà già khuyên vào học rồi mua khung cửi về dệt , mình bấm bụng nghe lời vào học dệt anh chị được mấy tháng,sau mua được 1 khung cửi mừng lắm ! Nhưng...trời ạ! có điện đâu mà dệt?! Mới vào chẳng quen biết ai để câu điện , nhờ anh rể ,anh ừ à rồi ...thôi!Vậy là phải kiếm việc khác , hồi ấy ở Tân minh cũng có mấy đứa vào làm hồ đúc tấm đan ở gần Đầm sen bây giờ(Hòa, Tuấn Dần, Hi ông Hiền, Lưu Châu,Hựu...) ,mình liên hệ xin làm phụ hồ...được vài tháng vì gắng sức nên bị bong gân lưng , về Tân minh "chữa trị" bằng lá đu đủ tía , rượu gừng, ngãi cứu và... nước tiểu ...Vì đã hạ quyết tâm rồi nên khi khỏe mình lại vào tiếp tục "chiến đấu" ...Ở sát bên là nhà cô Hai Âu (bà con trong họ) có chiếc xích lô , em của cô chỉ chạy một buổi , thấy mình thất nghiệp bà gợi ý cho thuê một buổi , đang túng bấn mình "chơi" luôn....

Vậy là Chín đờn cò "tung tăng" trên chiếc xích lô rong ruổi trong đường phố sài gòn để kiếm sống qua ngày . Một thời gian ...thấy "thở" được ,mình bán cái khung cửi "vô duyên"ấy để mua chiếc xích lô chạy riêng cho đở tiền thuê...lúc này cũng muối mặt nhờ anh rể đứng tên nhưng anh tránh né biểu nhờ người khác! Tội nghiệp ông Đỗ Kèo là chủ xe thấy vậy bảo :thôi cứ lấy chạy đi có gì tao lãnh cho...

Cuộc đời là vậy! oái ăm thay ,ai cũng bảo mình vào SG sướng quá ! Có bà chị giàu có giúp đỡ còn gì bằng!... Mình vẫn cứ nhẫn nhục sống qua từng ngày ...từng ngày...Cho đến một hôm chở một bà khách to béo qua cầu Phạm đình Hổ quận 5 ,cái cầu tuy ngắn nhưng dốc đứng , mình năn nỉ bà xuống đi bộ lên dốc giùm nhưng bà ta nhất mực không chịu .Vậy là mình phải xuống còng lưng nắm càng xe ráng sức mà kéo lê lên dốc muốn bở hơi tai , nhìn quang gánh đồ đạc cũng biết là dân lao động buôn gánh bán bưng mà sao chẳng cảm thông cho kẻ đồng cảnh ngộ!?... Hôm ấy mình chạy thẳng về nhà ,nằm suy nghĩ mông lung , mình là đứa vốn nhạy cảm, những việc như vậy dễ làm mình tổn thương... Bữa sau mình nói với bà xã là không chạy xe nữa ,sẽ kiếm chuyện làm khác...
Suy nghĩ dẫu sao cũng là chị em ruột thịt mình lần nữa mạo muội xuống nhờ anh chị kiếm cho công việc để làm . May mắn là HTX dệt mà anh chị có cổ đông đang cần người làm thư ký nhưng lương thì hơi thấp , mặc kệ... có việc làm là tốt rồi...
Công việc này có lẽ hạp với mình , với tính năng động nhiệt tình mình làm không biết mệt , không phải là thư ký ngồi bàn giấy đâu mà chính xác là kế toán quản lý máy mắc, máy dệt , thu hàng ,giao hàng kể cả đi nhận sợi và khuân vác tơ sợi ...v...v,một mình làm bằng hai, ba người ,ai cũng khen và trách anh chị sao không kêu mình vào làm sớm hơn!? Nhưng lương hướng thì vẫn vậy, phần không muốn ai phiền hà với anh chị về mình nên chẳng câu nệ gì ,có bữa xong việc 6,7 giờ tối mới về ....
Thật lòng mà nói thì anh chị lúc này có vẻ như" hơi"hài lòng về mình.
Lúc ấy bà xã có bầu cu Thái gần sanh ....
Vậy là mình đã "dấn" một bước vào Sài thành với bao gian truân, u uẩn ....

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Hồi ký....

ngậm ngùi....


Sau cái mất mát đầu đời ,mình như chơi vơi hụt hẫng cả thể xác lẫn tâm hồn ,chẳng màng gì cả!Tội nghiệp cho bà ngoại bé Yên cứ ray rứt về chuyện kêu người lể cho bé , bà buồn , bịnh cả tháng trời...Ai ngờ sự thể như thế này ! Bà cũng muốn cháu khỏe mạnh chứ ! Với điều kiện thời bấy giờ cộng với sự hạn hẹp về thông tin y tế ,dịch bệnh ...thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra !Bà lại càng đau lòng hơn khi nghe bên sui gia như nói là đem cháu về "giết" ? Trời ạ! nhẫn tâm đến thế là cùng!...Đây là nỗi đau chung nên cùng nhau xoa dịu ,trách cứ nhau để làm gì , dù thương cháu bao nhiêu cũng không nên đối xử như vậy! Mình rất buồn nhưng làm gì được ...âu cũng là mệnh trời...


Rồi những ngày ê ẩm ngậm ngùi qua đi ,bình tâm trở lại... Ông bà già bàn tính trở về lại thành phố , cái chính là nếu có con nữa đau ốm gì thì cũng gần bệnh viện đỡ lo hơn...và có khó khăn thì chị Ba giúp đỡ , dẫu sao cũng là chị em ruột thịt , hơn nữa lúc này gia đình chị làm ăn khấm khá lắm ...là ông bà già nói vậy! Thật lòng mình nữa muốn đi ,nữa không!Muốn đi để thay đổi một không gian mới thử thách mới, còn muốn ở lại vì nơi đây có quá nhiều kỷ niệm , lại còn dang dở lớp nhạc mình dạy cho các em trong xóm mà mình tự nguyện bởi cái đam mê âm nhạc của chúng ...Khi mình báo cho các em sẽ đi SG, đứa nào đứa nấy buồn thiu nhưng biết làm sao bây giờ vì cuộc sống và cũng vì phải nghe lời ông bà già nữa ! Cứ nhớ hoài ngày con bé mất ,biết mình bị sốt rét lại bị trích máu,sức khỏe sa sút, em Cao Nhân ngượng ngịu bưng rổ hột gà đến nói : mẹ biểu em đem biếu anh bồi dưỡng...thật cảm động.. quý làm sao cái chân tình ấy!...các em ạ !anh sẽ không bao giờ quên những kỹ niệm êm đềm đó đâu......


Thế là chuẩn bị cho một cuộc "ngược dòng"...ngày ấy chuyện mua nhà không khó khăn lắm !giá cũng rẻ bởi vẫn còn nhiều người bán nhà để về lại miền quê ,trớ trêu là vậy , nhưng thôi cứ thử liều một phen....chỉ sợ là có việc làm hay không thôi!

Sau khi mua được nhà rồi , chị Bảy vào ở trước ,mình sắp xếp công việc qua tết Quý Hợi (1983)đâu khoảng mùng 8 hai đứa khăn gói "phiêu lưu "vào bước ngoặt mới!......

Dù đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng những khó khăn trước mặt , nhưng cái làm mình đau nhất là sự thờ ơ lãnh đạm của bà chị ruột ,có lẽ là lo mấy "cục nợ" sắp báo đời và ảnh hưởng với gia đình chồng chăng?!Nói có trời mình nghĩ là em út chắc ít nhiều chị cũng thương mình , chị coi như là chị cả còn mình là út ,cách nhau hàng chục tuổi thậm chí đứa con đầu của chị chỉ nhỏ hơn mình 4,5 tuổi mà thôi. Mình vốn dĩ đã thiếu tình cảm , nội chẳng đoái hoài, cha không quan tâm , anh thì chẳng còn ai ,có hai bà chị thì một người đã tưng tửng , một người lại sống quá ư vật chất, danh vọng ,hình thức giả tạo , nhìn hai đứa tiều tụy thảm hại bước vào SG chị lắc đầu bĩu môi chán ngán , sao lại giống cảnh mẹ và mình bước vào SG năm ấy quá vậy? Ôi !số phận trùng lặp vậy sao?!Chẳng một lời động viên an ủi lại còn trách cứ sao để cho con bé mất,kèm những lời cay nghiệt?!..Vậy mà trước đó khi nghe tin sanh con gái chị đã trề môi bảo :đẻ chi thứ con gái đó...con trai thì tao còn ...(ý nói đẻ con trai thì chị còn thương và giúp đỡ con gái thì..thôi ..khỏi).Thật ngậm ngùi, mình nuốt nước mắt vào lòng bảo bà xã chuẩn bị về lại Tân minh , trước khi về mình có viết để lại mấy giòng thơ:
Ngồi buồn ngẫm nghĩ mấy vần thơ
Gởi chị, gởi anh, gởi cháu khờ
Gởi đám danh danh ,bè lợi lợi
Gởi trời ,gởi đất , gởi lơ thơ...

Cái chuyện đời tôi nó vẩn vơ
Gặp cái không may , bởi tại "khờ"
.......đoạn này lâu quá rồi mình không còn nhớ chính xác, chỉ nhớ thêm được hai câu cuối là:
Chớ lấy vinh hoa làm thước đọ...
Mở rộng lòng ra hỡi người ơi!........

Rồi hai đứa lặng lẽ rời SG sau hơn một ngày "phjêu lưu"trong nỗi ngậm ngùi.....

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

sinh nhật "tinhcachoem"

Thấm thoát vậy mà đã một năm rồi, hôm nay ngồi nhìn lại quãng thời gian qua thấy cũng vui vui, cứ tưởng sẽ khó mà "thọ"lâu ... nào ngờ càng viết càng thấy "ghiền" mình cảm nhận như là món ăn tinh thần không thể thiếu được , cái rụt rè thuở ban đầu ấy đã đi qua ...trãi lòng cùng tất cả mọi người ,nhân lên niềm vui và chia sẽ, vơi đi bớt nỗi buồn ,nhận thấy lòng mình thanh thoát với đời hơn ...Cũng có người bảo : mắc chi chuyện của mình lại kể cho người khác biết ! Kỳ thực, lúc đầu cũng nghĩ thế ! Chỉ viết cho một người ...Nhưng sau lại nghĩ : một chuyện tình "đẹp" như thế sao lại "dấu" đi , cái hạnh phúc ấy sao lại không nói lên cho mọi người chia sẽ, ít nhất cũng cho bọn trẻ hiểu rằng phải luôn luôn "nuôi dưỡng , chăm sóc"thì mới có được cái hạnh phúc thật sự....

Những năm tháng nhọc nhằn trôi qua ,phía trước vẫn còn nhiều toan tính , cuộc đời là vậy và đó cũng là thử thách mà mình phải vượt ...Ba mươi năm ... vâng ! ba mươi năm qua cũng chưa hẳn gọi là tròn vẹn cho một cuộc tình , mình tự nhủ lòng phải nâng niu , vun bón cho cây hạnh phúc mãi mãi tươi xanh ...
Tinhcachoem được một tuổi , mình như trẻ lại vài chục tuổi ! Ôi, Chín đờn cò đã "tái xuất giang hồ" ,ngày này năm trước mình "tập tễnh" bước vào thế giới blog , qua một năm mình cảm nhận được sự "từ từ" tiến bộ, tất nhiên chưa là gì cả sẽ còn phải học hỏi tiếp , nhưng chắc chắn rằng "nó" thỏa mãn được cái tâm hồn nghệ sĩ "lỡ thời" của mình...và quan trọng hơn "tinhcachoem" còn làm cho bà xã mình tin tưởng hơn, tươi tắn hơn và ...xinh xắn hơn!....Và nhân ngày sinh nhật tinhcachoem mình viết tặng cho bà xã "bài tình ca mới nhất"

Anh viết cho em bài tình ca mới nhất!
Để biết lòng mình còn ngây ngất yêu thương...
Ta đã cùng nhau sánh bước giữa dặm trường
Mà bây giờ ...sao còn mãi vấn vương...

Tình ca cho em ...ơi! tình ca cho em...
Ta tặng nhau bao nhạc khúc êm đềm
Ta cho nhau như không cần suy nghĩ
Ta cùng nhau những tháng ngày mộng mị
Hai tâm hồn ... chung một lối đi...

Tình ca cho em... ơi !tình ca cho em...
Ta bên nhau nhưng lòng hoài thương nhớ!
Ta bên nhau nhưng lòng hoài cứ ngỡ...
Mới ngày nào...trong tiếng nhạc lời thơ...
Mới ngày nào...như vẫn còn mộng mơ....

(Bài viết này tất nhiên là mình tặng riêng cho bà xã rồi! Nhưng hôm nay anh cũng muốn tặng cho các em vì thời gian qua thấy gia đình của những đứa em mình sao "chông chênh" quá ! Hạnh phúc chẳng ai cho ta đâu, mình phải "làm "ra nó, hãy biết "hiểu" nhau, biết "hy sinh" cùng nhau , đừng vì cuộc sống vật chất đời thường quá, mà quên nuôi dưỡng tình yêu bằng một chút thi vị , một chút lãng mạn.... thế đấy !)

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

hồi ký....

hạnh phúc & nỗi đau.........

Và cứ thế, thời gian thẩn thờ trôi qua....Vài ba tháng sau thì bà xã mang thai ,hai đứa lại thấy lòng vui vui với niềm hạnh phúc mới,ông bà già cũng phấn khởi lắm!Mong cho đến ngày để đón đứa cháu nội đầu tiên . Thuở ấy khi mang thai đều"phú cho trời" làm gì có định kỳ , siêu âm như bây giờ ,mọi cái đều giao cho chị Hiệp (cô đở đẻ) trong thôn thăm khám , "nhiệm vụ" của mình là lo bao than để chuẩn bị "thổi lửa".Hôm ấy là ngày 26 tháng 11 năm 82 tức là 12-10 năm Nhâm Tuất khoảng 7h tối thì bà xã chuyển bụng , mình líu quíu như gà mắc tóc chạy ù lên chị Hiệp nhờ xuống coi dùm ,may là có chị ở nhà .Lần đầu tiên trong đời mình "nghe" đẻ: tiếng bà xã rên đau, tiếng chị Hiệp động viên, mình đứng ngoài hồi hộp lo âu chờ đợi và cứ thế cho đến lúc nghe tiếng khóc oe oe mọi người mới thở phào nhẹ nhõm , lúc ấy khoảng 8h tối.Con gái em à! Chị Hiệp bảo .Thật lòng mình thích con trai hơn ,mà hình như ai cũng vậy ! Đó là tâm lý chung ấy mà ...nhưng mình thấy được cái sự "mang nặng đẻ đau" như thế nào rồi nên chuyện trai hay gái không là gì cả , chỉ mong sao mẹ tròn con vuông là tốt rồi!...Mà con bé cũng xinh xắn dễ thương lắm chứ!Khuôn mặt giống cha còn nước da giống mẹ ,trông vẻ cứng cáp và linh lợi như con trai...Bây giờ làm cha mẹ mới thấy câu nói người xưa quả không sai:có con mới biết thương cha mẹ già ! ...Không hiểu sao bé thật là trái tính trái nết, luôn khóc đêm ,quấy rầy ,hai vợ chồng cứ thay nhau bồng bế dỗ dành mãi đến khi nó chịu ngủ mới thôi...ông bà nội cho là mắc "kim thiếc" , mình chả hiểu "kim thiếc" là gì lòng cũng thấy lo lo...Tới ngày đầy tháng bà xã giao nhiệm vụ đặt tên cho bé , mình vắt óc suy nghĩ không biết đặt tên gì đây , cuối cùng thống nhất : họ thì lấy của cha mẹ là Đoàn Nguyễn còn tên là Duy Yên : Duy tức là Duy Xuyên còn Yên là làng Đông Yên để luôn nhớ về quê hương nơi đã sinh ra mình ,có ý và không trùng tên với ai ...



Không biết là mình chưa kinh nghiệm hay là con bé khó nuôi mà cứ quấy hoài, mỗi lần nó khóc y như rằng có ai nhéo vậy !Hai vợ chồng rõ là khốn đốn chẳng biết làm gì chỉ cầu trời . Vào những năm ấy y tế còn nghèo nàn lắm , muốn đi khám phải đi xuống huyện hoặc ra tỉnh ,ngặt cái xe cộ rất ư là khó khăn, xe thì ít mà còn chạy bằng than củi nữa!Đón được xe phải cả buổi trời, chưa nói là còn ngồi chen chúc nhau chật cứng như nêm! Vì thế cho nên lúc bấy giờ khi bệnh mọi người thường dùng thuốc có tại chỗ như thuốc nam Xuyên tâm liên của bà Mười trên căn cứ 6, hoặc đánh gió ,cắt lể...Khoảng hơn tháng ,hai đứa bồng bé Yên về thăm ngoại , bé chơi nhưng vẫn còn khó ăn , khó ngủ, bà ngoại thấy miệng cháu có "đẹn" nên nhờ bà Kỷ ở xóm 7 lể , nào dè lể xong máu chảy hoài không cầm được , trưa hôm ấy mình tức tốc chở bé đi Phan thiết vì vào SG xa quá ! Vậy mà cũng phải nhờ anh Huy chở ra tới ngã ba 46 mới đón được xe.Chỉ có 60 km mà ì ạch mãi đến gần 4h chiều mới đến PT , rồi còn phải nhờ dì Thu (em kế bà xã) đang công tác ở đoàn văn công Liên khu 5 xin giấy giới thiệu là nhân viên của đoàn để được ưu tiên. Đến BV đã là 5h , chiếc khăn choàng đầy máu ! Bé đã mê man ngất lịm rồi....Tưởng vào bệnh viện mình an tâm ,nào ngờ thấy sự tắc trách vô cảm của nhân viên mình thật là thất vọng,mỗi lần có dấu hiệu lạ mình nhờ xem dùm đều bị tránh né la rầy, nhất là khi bác sĩ khám xong cho truyền máu ,cô nhân viên bảo không có loại máu đó , mình bảo lấy máu của mình ,mấy cô nhân viên cười nhìn vào thân hình ốm nhách hỏi lại : lấy máu của anh à! Ừ ,không có thì lấy máu của tui chứ sao, nó là con tui mà !Thấy sự kiên quyết của mình mấy cô mới chịu làm thủ tục trích máu để truyền cho bé Yên.Vì thương con mình đành phải quyết định vậy thôi, chứ mới vừa trãi qua một trận sốt rét, mặt mày xanh mét còn chưa hoàn hồn ...Truyền máu xong bé có vẽ tươi tỉnh lại ,nhưng còn chờ kết quả xét nghiệm là bệnh gì.


Qua ngày mai BS báo cho mình biết là bé bị viêm màng não +xuất huyết toàn thân và bảo nếu có chữa được thì bé vẫn phải bị liệt một bên người!Nghe xong mình rệu rã cả người , sao lại gặp chuyện không may như thế hở trời?!...Bé vẫn vô tư nhoẻn miệng cười mỗi khi mình nắm tay âu yếm...lòng như thắt lại , thôi thì phó mặc cho ông trời !....Ngày hôm ấy mình đã nhận thấy dấu hiệu liệt nữa người :một bên mắt sụp xuống , một nữa thân hình cử động yếu dần...và đi ngoài vẫn còn xuất huyết đen !



Đến xế chiều,khoảng 4h bé bắt đầu yếu dần , sau khi cô y tá cho uống sữa bé nấc lên ,ngước đôi mắt nhìn mình hai hàng nước mắt trào ra rồi lịm dần, lịm dần!!!.....Hôm ấy là ngày 20 tháng 1 năm 83 tức là ngày mùng 7 tháng 12 năm Nhâm Tuất.

Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi ! Mình phải cố gắng tỉnh táo để lo cho bé , hỏi thăm mãi mới thuê được chiếc xe lam chở mấy bà con về lại Tân minh . Đi ì à ì ạch tắt máy mấy lần, về tới nhà thì đã gần 11h đêm rồi ! Mình không nhớ là ông già nhờ ai coi mà họ bảo là chôn luôn trong ngày để mai không tốt , vậy là cứ thế làm theo ... Lúc gặp chuyện mình mới thấy tình cảm bạn bè anh em láng giềng đáng quý như thế nào, anh Diệp văn Long(chủ nhiệm HTX) hay tin cho xuất ngay mấy tấm ván gỗ xoài rừng ,anh Cả Huấn bên nhà là thợ mộc chạy qua cấp tốc xẻ ván đóng hòm cho kịp trước 12h ,trời đã khuya vậy mà khi nghe tin ai cũng tới chia buồn ....Mình thì chẳng còn chút sức lực nào , bây giờ mới nghe người nhẹ tênh bay bay vì trích máu!Mọi chuyện đều nhờ mọi người lo giúp dùm !......Mãi đến hôm nay mình vẫn nhớ hoài khi đưa bé xuống nghĩa địa ,vào tháng chạp đang mùa nắng ,đất cứng như thép đào xuống nghe coong coong ai cũng le lưỡi lắc đầu...đang lo lắng bỗng đâu anh Nghề hồi đó lái xe cho lâm trường về ngang hay tin đến nơi thấy vậy vội nhảy vào đào một mạch tay phồng rộp, mồ hôi ướt đẫm ....Ôi!Mình mãi mãi trân trọng những gì anh em bạn bè, bà con láng giềng đã giúp mình trong hoàn cảnh bối rối khó khăn này ...xin cảm ơn tất cả!....xin cảm ơn...



Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

Hồi ký(2)

"Nhập gia"

Trước khi cưới ,lúc hai đứa còn đang tìm hiểu nhau mình đã nói với nàng rằng làm dâu nhà này cực lắm! Nào: hai người già tư tưởng còn rất phong kiến , khó tính ,rồi môt bà chị tâm thần tâm tính khác thường vui ít buồn nhiều, nói chung là mình thổ lộ cho nàng hiểu rằng lấy mình nàng sẽ gặp nhiều khó khăn đấy!...Không biết nàng có tin hay không ,chỉ nói một câu :"miễn sao anh thương em là được"...Ừ !tất nhiên là thương rồi ,...nhưng nàng đâu biết rằng những gian truân thực sự đang... chờ đón nàng.....


Quả nhiên là như vậy!ngày đầu bước về nhà chồng nếu không có mình nàng lẻ loi biết chừng nào, ai cũng để mắt dò xét xem thử nàng dâu mới ra sao! Từ cách ăn cách nói ,cái đi cái đứng đều được để ý "theo dõi" và hình như ai cũng cố tìm ra cái sơ sót của nàng để "góp ý". Khó mà nhận được sự hiểu biết ,cảm thông cùng phận má hồng....Mình thấu hiểu và động viên nàng cố gắng chịu đựng ,hy vọng mọi chuyện rồi sẽ qua.Những ngày sau đó khi chỉ còn người trong nhà (tức là ông bà già và hai vợ chồng mình, chị Bảy đang ở trong bệnh viện)thì công việc là điều tiên quyết ,cái tư tưởng cưới dâu về để thêm người làm việc như đã ăn sâu vào nếp nghĩ của từng gia đình nông dân bấy giờ!Này nhé! sáng đâu khoảng 4h bà già đã thức rồi ,tỉnh ngủ thì dậy theo còn không sẽ nghe "ám hiệu"lổn cổn lảng cảng chừng nào "chấp hành" mới thôi!.....Thế là bắt đầu một ngày: xắt chuối nấu cháo heo, nấu cơm , gánh nước uống ngoài giếng ông Hiền, trời mờ sáng lo ăn cơm để chuẩn bị ra đồng,làm việc tới gần trưa về trước lo nấu ăn,tranh thủ dọn dẹp nhà cửa và làm chuyện lặt vặt .Ăn uống xong chưa kịp nghỉ trưa đã chuẩn bị ra đồng tiếp... có bữa tối mịt mới về , nói chung là làm xong việc chứ không phải xong ngày. Bà già mình ngày ấy khỏe thật, gần 60 tuổi mà làm việc không biết mệt , cưới xong nghỉ được 1 ngày là bắt đầu gặt lúa gánh về xong lại tiếp tục chặt mía ép đường ,ngày ấy toàn làm bằng sức người chẳng máy móc trâu bò gì đâu!Bà xã mình bị "thử sức "một thời gian ngắn đã mệt đứ hơi ăn không nổi muốn phát bịnh ,cũng may là có mình cáng đáng một phần công việc . Nói có trời , mệt mỏi về thể chất đã đành về tinh thần cũng không "may mắn" lắm ! Nhà chỉ có 4 người nhưng lại hai thế hệ , quan niệm sống hoàn toàn khác nhau hơn nữa mình mang trong người cái chất lãng mạn nghệ sĩ nữa , mình cảm thấy hụt hẫng hoàn toàn... cái mơ mộng,cái bay bỗng hình như nó quá "xa xỉ" trong lúc này , rõ ràng mình đang bước qua khúc quanh quan trọng của cuộc đời ....


Rồi mong thời gian sẽ dần qua,hai đứa cố gắng động viên nhau chịu đựng ,bởi phía trước còn rất nhiều khó khăn ....!




Đôi hình hài chênh vênh trên đường dài
Ôi ,cuộc tình còn đâu thơ mộng hoài!
Nghe trong lòng đầy ưu tư miệt mài...
Khi bao giờ về cho ta một ngày...chợt vui?

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

"Dáng Xuân"










Năm mươi tuổi vẫn còn "xinh"
Điệu đà ũng ịu chụp hình "phe" chơi!

Mà sao ẹp "dữ" dzậy chời!







Đó ! bữa nay còn ai nói mình nuôi vợ dở nữa hông!!!










Còn lại một chút hương

Còn lại một chút duyên

Em điệu đà dáng xuân




Để mình còn chút vui

Để tình còn chút yêu

Giữa mênh mông biển đời...




Ô! Em xinh tươi tựa như hoa

Em như đang mơ màng kiêu sa

Em đan trong tay niềm ước vọng

Em ôm yêu thương vào cõi lòng...




Mong sao em luôn tựa như hoa

Em gieo cho ta ngàn câu ca

Em đem cho ta niềm khát vọng

Em mang cho ta nhiều mơ mộng....







Cám ơn! một phương pháp chữa bướu cổ thật tốt...



Bà xã bị bướu cổ (lành) mấy năm nay , đến khi phát hiện thì đã to hơn ngón tay cái , đang tính chuyện mổ nhưng thấy sức khỏe bà xã quá yếu mình lo lắng lắm! Cũng là tình cờ lên mạng internet tìm nơi tốt nhất để mổ cho an toàn ai ngờ gặp trang giới thiệu phương pháp mơí trị bướu cổ bằng cách tiêm cồn của Bác sĩ Vũ Tu Thân bệnh viện An Bình

Tiêm cồn tinh khiết- phương pháp mới điều trị bướu cổ

Đây là một kỹ thuật mới được áp dụng ở Bệnh viện An Bình TP HCM. Trong đó, cồn 95 độ sẽ được tiêm qua da vào nang giáp qua hướng dẫn của siêu âm, giúp hủy các mô bệnh và ngăn chúng tái phát. Bệnh nhân chẳng những không phải dùng thuốc và phẫu thuật mà còn tránh được các biến chứng nguy hiểm vì các mô lành của tuyến giáp vẫn được bảo tồn.
Thông thường, bệnh nhân được tiêm cồn tinh khiết vào nang giáp 1 lần/tuần. Bệnh sẽ khỏi sau 3 lần tiêm (đối với nang có dung tích 100 cc) hoặc 1-2 lần tiêm (với nang dịch khoảng 10 cc). Người bệnh không phải uống thuốc trong quá trình điều trị; thời gian điều trị ngắn và ít tốn kém hơn so với các phương pháp khác.

Bác sĩ Vũ Tu Thân, Trưởng khoa Khám bệnh Bệnh viện An Bình, cho biết, phương pháp tiêm cồn tinh khiết (Ethanol) qua da giúp chữa được nhiều dạng bướu cổ và đặc biệt hiệu quả đối với bướu có nhân dạng nang, bên trong chứa dịch. Dạng bệnh này trước đây vẫn được điều trị bằng cách phẫu thuật để lấy nang giáp chứa dịch ra. Bệnh nhân phải chịu nhiều rủi ro trong quá trình mổ. Khi nang giáp quá lớn, thùy giáp thường bị cắt nhầm, ảnh hưởng xấu đến sức khỏe bệnh nhân. Với cách tiêm cồn, các nhu mô lành của tuyến giáp sẽ không bị tổn thương. Cồn chỉ hủy phần nhu mô giáp tạo dịch và ngăn chặn không cho dịch tái phát.

Chống chỉ định của phương pháp này là các trường hợp u giáp lan tỏa và ung thư tuyến giáp.

Các nghiên cứu gần đây cho thấy, ngoài tình trạng thiếu iốt, còn rất nhiều yếu tố khác dẫn đến bệnh bướu cổ, trong đó có khói thuốc lá. Các phương pháp điều trị vẫn được sử dụng là phẫu thuật, dùng thuốc hoặc kỹ thuật phóng xạ.

Người lao động




Mình thấy có lý nên đưa bà xã tới ngay. Đầu tiên là xét nghiệm máu, huyết áp,siêm âm ,xét nghiệm tế bào...(khoảng 500.000đ) Bác sĩ thấy sức khỏe tốt nên cho tiêm mũi đầu ( rút một phần dịch trong nang rồi tiêm trực tiếp cồn vào) thời gian trong vòng 30 phút rồi cho về (mũi đầu tiên là 1.000.000đ) quả nhiên hiệu nghiệm , mới bước ra khỏi BV bà xã đã nghe nhẹ hẳn không còn bị chèn ở cổ nữa và làm việc bình thường coi như không có gì . Một tuần sau tiêm mũi thứ 2 , cũng vậy nhưng chỉ có 400.000đ . Một tuần sau nữa xét nghiệm lại thấy không cần tiêm nữa bác sĩ hẹn sau 1 tháng tái khám, rồi 2 tháng, 6 tháng.....đến nay đã gần 7 tháng bà xã tăng cân rõ rệt ( gần 10kg).Nói chung phương pháp này tốt ở chỗ không cần mổ, không nguy hiểm , ít tốn kém nhưng hiệu quả nhanh rõ rệt....À! mình quên nói rằng đối với phụ nữ thì sẽ không để lại một dấu tích nào cả ...hoàn toàn thẩm mỹ .

Mình viết những dòng này với tâm ý rằng cám ơn Bác sĩ Vũ Tu Thân đã sáng tạo phương pháp này giúp cho mọi người và tuyên truyền đến những ai bị bướu cổ như bà xã hãy đến BV An Bình gặp BS Vũ Tu Thân với một phương pháp đơn giản nhưng hoàn toàn khoa học và hiệu nghiệm .
ĐỊA CHỈ MỚI NHẤT:
BỆNH VIỆN AN BÌNH  .QUẬN 5 T/P HCM

PHÒNG KHÁM RIÊNG : 380 LÝ THÁI TỔ QUÂN 10 T/P HCM
SỐ ĐT RIÊNG: 0988161632 ,BÁC SĨ VŨ TU THÂN

Hình ảnh Lúc Thyxuan đi khám ở dưới : Cách đây gần 5 năm (năm 2009)











(Hãy xem "Dáng Xuân" sẽ thấy bà xã sau khi chữa bướu cổ như thế nào!)