Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

hồi ký....

hạnh phúc & nỗi đau.........

Và cứ thế, thời gian thẩn thờ trôi qua....Vài ba tháng sau thì bà xã mang thai ,hai đứa lại thấy lòng vui vui với niềm hạnh phúc mới,ông bà già cũng phấn khởi lắm!Mong cho đến ngày để đón đứa cháu nội đầu tiên . Thuở ấy khi mang thai đều"phú cho trời" làm gì có định kỳ , siêu âm như bây giờ ,mọi cái đều giao cho chị Hiệp (cô đở đẻ) trong thôn thăm khám , "nhiệm vụ" của mình là lo bao than để chuẩn bị "thổi lửa".Hôm ấy là ngày 26 tháng 11 năm 82 tức là 12-10 năm Nhâm Tuất khoảng 7h tối thì bà xã chuyển bụng , mình líu quíu như gà mắc tóc chạy ù lên chị Hiệp nhờ xuống coi dùm ,may là có chị ở nhà .Lần đầu tiên trong đời mình "nghe" đẻ: tiếng bà xã rên đau, tiếng chị Hiệp động viên, mình đứng ngoài hồi hộp lo âu chờ đợi và cứ thế cho đến lúc nghe tiếng khóc oe oe mọi người mới thở phào nhẹ nhõm , lúc ấy khoảng 8h tối.Con gái em à! Chị Hiệp bảo .Thật lòng mình thích con trai hơn ,mà hình như ai cũng vậy ! Đó là tâm lý chung ấy mà ...nhưng mình thấy được cái sự "mang nặng đẻ đau" như thế nào rồi nên chuyện trai hay gái không là gì cả , chỉ mong sao mẹ tròn con vuông là tốt rồi!...Mà con bé cũng xinh xắn dễ thương lắm chứ!Khuôn mặt giống cha còn nước da giống mẹ ,trông vẻ cứng cáp và linh lợi như con trai...Bây giờ làm cha mẹ mới thấy câu nói người xưa quả không sai:có con mới biết thương cha mẹ già ! ...Không hiểu sao bé thật là trái tính trái nết, luôn khóc đêm ,quấy rầy ,hai vợ chồng cứ thay nhau bồng bế dỗ dành mãi đến khi nó chịu ngủ mới thôi...ông bà nội cho là mắc "kim thiếc" , mình chả hiểu "kim thiếc" là gì lòng cũng thấy lo lo...Tới ngày đầy tháng bà xã giao nhiệm vụ đặt tên cho bé , mình vắt óc suy nghĩ không biết đặt tên gì đây , cuối cùng thống nhất : họ thì lấy của cha mẹ là Đoàn Nguyễn còn tên là Duy Yên : Duy tức là Duy Xuyên còn Yên là làng Đông Yên để luôn nhớ về quê hương nơi đã sinh ra mình ,có ý và không trùng tên với ai ...



Không biết là mình chưa kinh nghiệm hay là con bé khó nuôi mà cứ quấy hoài, mỗi lần nó khóc y như rằng có ai nhéo vậy !Hai vợ chồng rõ là khốn đốn chẳng biết làm gì chỉ cầu trời . Vào những năm ấy y tế còn nghèo nàn lắm , muốn đi khám phải đi xuống huyện hoặc ra tỉnh ,ngặt cái xe cộ rất ư là khó khăn, xe thì ít mà còn chạy bằng than củi nữa!Đón được xe phải cả buổi trời, chưa nói là còn ngồi chen chúc nhau chật cứng như nêm! Vì thế cho nên lúc bấy giờ khi bệnh mọi người thường dùng thuốc có tại chỗ như thuốc nam Xuyên tâm liên của bà Mười trên căn cứ 6, hoặc đánh gió ,cắt lể...Khoảng hơn tháng ,hai đứa bồng bé Yên về thăm ngoại , bé chơi nhưng vẫn còn khó ăn , khó ngủ, bà ngoại thấy miệng cháu có "đẹn" nên nhờ bà Kỷ ở xóm 7 lể , nào dè lể xong máu chảy hoài không cầm được , trưa hôm ấy mình tức tốc chở bé đi Phan thiết vì vào SG xa quá ! Vậy mà cũng phải nhờ anh Huy chở ra tới ngã ba 46 mới đón được xe.Chỉ có 60 km mà ì ạch mãi đến gần 4h chiều mới đến PT , rồi còn phải nhờ dì Thu (em kế bà xã) đang công tác ở đoàn văn công Liên khu 5 xin giấy giới thiệu là nhân viên của đoàn để được ưu tiên. Đến BV đã là 5h , chiếc khăn choàng đầy máu ! Bé đã mê man ngất lịm rồi....Tưởng vào bệnh viện mình an tâm ,nào ngờ thấy sự tắc trách vô cảm của nhân viên mình thật là thất vọng,mỗi lần có dấu hiệu lạ mình nhờ xem dùm đều bị tránh né la rầy, nhất là khi bác sĩ khám xong cho truyền máu ,cô nhân viên bảo không có loại máu đó , mình bảo lấy máu của mình ,mấy cô nhân viên cười nhìn vào thân hình ốm nhách hỏi lại : lấy máu của anh à! Ừ ,không có thì lấy máu của tui chứ sao, nó là con tui mà !Thấy sự kiên quyết của mình mấy cô mới chịu làm thủ tục trích máu để truyền cho bé Yên.Vì thương con mình đành phải quyết định vậy thôi, chứ mới vừa trãi qua một trận sốt rét, mặt mày xanh mét còn chưa hoàn hồn ...Truyền máu xong bé có vẽ tươi tỉnh lại ,nhưng còn chờ kết quả xét nghiệm là bệnh gì.


Qua ngày mai BS báo cho mình biết là bé bị viêm màng não +xuất huyết toàn thân và bảo nếu có chữa được thì bé vẫn phải bị liệt một bên người!Nghe xong mình rệu rã cả người , sao lại gặp chuyện không may như thế hở trời?!...Bé vẫn vô tư nhoẻn miệng cười mỗi khi mình nắm tay âu yếm...lòng như thắt lại , thôi thì phó mặc cho ông trời !....Ngày hôm ấy mình đã nhận thấy dấu hiệu liệt nữa người :một bên mắt sụp xuống , một nữa thân hình cử động yếu dần...và đi ngoài vẫn còn xuất huyết đen !



Đến xế chiều,khoảng 4h bé bắt đầu yếu dần , sau khi cô y tá cho uống sữa bé nấc lên ,ngước đôi mắt nhìn mình hai hàng nước mắt trào ra rồi lịm dần, lịm dần!!!.....Hôm ấy là ngày 20 tháng 1 năm 83 tức là ngày mùng 7 tháng 12 năm Nhâm Tuất.

Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi ! Mình phải cố gắng tỉnh táo để lo cho bé , hỏi thăm mãi mới thuê được chiếc xe lam chở mấy bà con về lại Tân minh . Đi ì à ì ạch tắt máy mấy lần, về tới nhà thì đã gần 11h đêm rồi ! Mình không nhớ là ông già nhờ ai coi mà họ bảo là chôn luôn trong ngày để mai không tốt , vậy là cứ thế làm theo ... Lúc gặp chuyện mình mới thấy tình cảm bạn bè anh em láng giềng đáng quý như thế nào, anh Diệp văn Long(chủ nhiệm HTX) hay tin cho xuất ngay mấy tấm ván gỗ xoài rừng ,anh Cả Huấn bên nhà là thợ mộc chạy qua cấp tốc xẻ ván đóng hòm cho kịp trước 12h ,trời đã khuya vậy mà khi nghe tin ai cũng tới chia buồn ....Mình thì chẳng còn chút sức lực nào , bây giờ mới nghe người nhẹ tênh bay bay vì trích máu!Mọi chuyện đều nhờ mọi người lo giúp dùm !......Mãi đến hôm nay mình vẫn nhớ hoài khi đưa bé xuống nghĩa địa ,vào tháng chạp đang mùa nắng ,đất cứng như thép đào xuống nghe coong coong ai cũng le lưỡi lắc đầu...đang lo lắng bỗng đâu anh Nghề hồi đó lái xe cho lâm trường về ngang hay tin đến nơi thấy vậy vội nhảy vào đào một mạch tay phồng rộp, mồ hôi ướt đẫm ....Ôi!Mình mãi mãi trân trọng những gì anh em bạn bè, bà con láng giềng đã giúp mình trong hoàn cảnh bối rối khó khăn này ...xin cảm ơn tất cả!....xin cảm ơn...



Không có nhận xét nào: