Thứ Ba, 27 tháng 1, 2009

Tâm sự mùng 2 tết




Dự định là ngày mùng 2 Tết hai vợ chồng về Tân minh nhưng nhà không có ai chăm sóc bà nội nên đành phải ở nhà cho ba mẹ con về thăm ngoại.Sáng 5h đi khoảng đâu 8h thì tới , đã dặn chạy chậm cho an toàn mà nó vẫn cứ đi nhanh ....thiệt là cứng đầu....















Ở nhà một mình buồn tình lên mạng viết blog cho đỡ buồn , nhưng biết viết gi đây.Ừ thôi ! mình sẽ tâm sự về một loài blog "tinhcachoem" vậy.

Tự nào giờ mình có viết nhật ký đâu, bao nhiêu ký ức đều để ở trong đầu, thỉnh thoảng thư thái hai đứa nằm nhắc lại chuyện xưa, lòng nao nao ước gì bây giờ là ngày ấy!vậy thôi....

Tình cờ lang thang đọc báo trên mạng thấy giới thiệu về blog nghe cũng hay hay ,lại miễn phí nữa !thế là mình đánh liều tạo một cái blog , nói thiệt! trình độ vi tính mình còn bèo bọt lắm nên hơi rụt rè ....Thôi kệ vừa làm vừa học .

Thế là "tinhcachoem " ra đời . Thật dễ dàng vì đã có mọi sự hướng dẫn cứ theo thế mà làm, cái chính là viết để duy trì nó .Bước đầu thật khó khăn , nhưng mình đã vượt qua được,vậy là mình trở thành một blogger viết về những chuyện của chính mình và những suy nghĩ của chính mình về cuộc sống đời thường đã và đang xảy ra ,trãi lòng cùng tất cả mọi người...






Một năm trôi qua ,đầy sóng gió lo toan , có những chuyện như từ trên trời rơi xuống ,cứ tưởng mình không vượt qua nổi, có ai biết đâu rằng đằng sau cái hài hước vui vẻ đùa cợt với mọi người đó ,kỳ thục là chỉ để khỏa lấp đi nỗi buồn đau vô hạn và cũng chỉ để "lừa dối", để an ủi chính mình... Và "tinhcachoem" đã làm cho mình "tỉnh"lại , mình cố viết , viết để quên đi ,viết để nhớ lại ,mỗi trang blog như làm mỉnh lấy lại thăng bằng trong cuộc sống hơn, bản lĩnh hơn .Mọi chuyện rồi sẽ qua , cuộc sống vẫn tiếp diễn , đâu phải sống cho riêng mình mà còn cho những người thân chung quanh nữa, đời đâu toàn màu hồng phải không? Và bạn có biết không ,nhờ nó mà bà xã mình như được sống lại ,tội nghiệp! cô ấy quá mong manh, yếu đuối trước những cú sốc của cuộc đời ,cô ấy bắt đầu nhận ra đời là vậy đó , chúng ta phải chấp nhận nó, sống cùng nó, không có ai là hoàn hảo cả,...phải đứng dậy...phải vươn lên....và ...và... con tim đã vui lại......



Không có nhận xét nào: